Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 26

Giọng nói vừa dứt, Hoắc Nhiên nhịn không được đã đứng lên.1


Màn hình điện thoại hơi nóng kề sát lỗ tai, lòng bàn tay chảy đầy mô hôi dinh dính, Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân mình chưa từng khẩn trương vô thố một cách như vậy.


Hắn lẻ loi một mình đứng trước cửa sổ lớn sát đất ở khách sạn, phóng tầm mắt nhìn ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn ngôi nhà.


Không biết giờ phút này bác sĩ Đào sẽ ở dưới ngọn đèn nào.


Hôm qua Hoắc Nhiên trong lòng mang tâm sự nặng nề thức đến gần 9 giờ sáng mới ngủ thiếp đi, lúc thức dậy thì đã là chạng vạng rồi, trong giấc mơ hắn cứ không ngừng mơ thấy một bóng người quen thuộc mơ hồ lặp đi lặp lại.


Ngay khi thức dậy thì hắn đã chộp lấy điện thoại, trên thanh tin nhắn pp thật dài có một dấu chấm đỏ, nhưng lại không có người mà hắn đang mong chờ nhất.


Hoắc Nhiên nguyên một đêm đấu tranh trong một thế giới tình cảm vừa xa lạ vừa mới lạ, tạm thời xác nhận rằng mình đã có xu hương bị bẻ cong.


Nhưng bởi vì sự đường đột của hắn mà bác sĩ Đào hình như đã tức giận rồi, tới tận bây giờ cũng không thèm để ý tới hắn.


Vì thế, Hoắc Nhiên hoàn toàn không muốn làm việc, hủy bỏ sắp xếp đi tham gia buổi triển lãm trò chơi, ngồi ngốc ở trong phòng uể oải ỉu xìu xử lý mấy email công việc, trong lúc đó vẫn cứ duy trì tần suất kiểm tra điện thoại trung bình năm phút một lần.


Cho tới nay Hoắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của mình rất đủ đầy và phong phú, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy gian nan như vậy, trong lòng cứ như có vô số con kiến cứ quẩn quanh.


Sau khi ăn xong bữa tối do người phục vụ giao, Hoắc Nhiên đã từ bỏ việc giả vờ làm việc, đơn giản mở trò chơi ra, vào Đảo động vật để giết thời gian.


Sau đó hắn nhìn thấy những chùm hoa rực rỡ và mỹ lệ trước cửa căn nhà.


Còn có một tin nhắn ngắn của bác sĩ Đào gửi vào lúc nửa đêm.


[ Một chú nhím: Đường truyền bị trục trặc, đột nhiên rớt mạng. ]


[ Một chú nhím: Mang theo một món quà nhỏ, xin lỗi anh nha ^-^]


[ Một chú nhím: Hoa mà anh trồng cho tôi ngày hôm trước đã nở, tôi hái những bông hoa đẹp nhất tặng cho anh. ]


Chú gấu nâu thật giữa màn hình cúi đầu cầm bó hoa, cẩn thận ôm nó vào lồng ngực lông xù xù, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.


Biểu tượng cảm xúc nhận được đồ trong trò chơi, lại giống như Hoắc Nhiên ở ngoài trò chơi như đúc.


Hoắc Nhiên không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, đại khái là giống như uống thật nhiều nước có gas, cảm giác kích thích nhẹ và đậm đặc này từ huyết quản truyền đến cơ tim, trong thân thể cũng tràn ngập là bọt khí.


Hóa ra bác sĩ Đào bị rớt mạng, chứ không phải là đang giận hắn.


Hoắc Nhiên thưởng thức tấm hình gấu nâu ôm bó hoa khoảng mười mấy phút đồng hồ, lúc này mới nhớ tới mình cần phải thu liễm lại biểu tình ngu đần này, ngay sau đó lập tức lên pp gửi tin nhắn.


[ HR: Bác sĩ Đào, thực xin lỗi, giờ tôi mới vào trò chơi, mới nhìn thấy tin nhắn của anh. ]


[ HR: Hoa thật đẹp, sau này tôi cũng muốn trồng một vườn hoa như thế. ]


[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]


Nhưng mãi cho đến 8 giờ tối, bác sĩ Đào vẫn không trả lời.


Hình đại diện mặc định trong hệ thống màu xám nhạt của anh ấy có màu xám hơn bình thường, hiển nhiên là đang ngoại tuyến.


Hoặc là căn cứ vào kết quả của công cụ tìm kiếm, anh ấy đang ẩn thân.


Tối ngày hôm nay, Hoắc Nhiên đã học được rất nhiều kiến thức về pp ở trên mạng, còn phong phú hơn cả mấy năm cộng lại.


Hắn biết rằng pp có thể được đặt ở chế độ ẩn đối với một người nào đó, đã biết là vỗ vỗ là có thể cài đặt hậu tố, đã biết là có thể cài đặt sự quan tâm với bạn tốt......


Hoắc Nhiên vô cùng tự nhiên dành sự quan tâm đặc biệt cho bác sĩ Đào, còn thiết lập một lời nhắc nhở trực tuyến bằng âm thanh ho khan.


Trong lúc chờ đợi bác sĩ Đào xuất hiện, Hoắc Nhiên đã nghiêm túc mà làm một loạt chuyện ấu trĩ.


Hắn gọi điện thoại cho công ty chế tác Đảo động vật, kêu bọn họ hãy chú ý hơn đến vấn đề ổn định đường truyền cho người chơi, người chế tác của công ty Đảo động vật ở đầu dây bên người nghe mà ngớ người, chỉ có thể liên tục đáp ứng.


Sau đó Hoắc Nhiên lang thang một vòng trên hòn đảo nhỏ, đánh dấu một địa bàn có thể trồng hoa, chuẩn bị cho mấy ngày tới sẽ làm một nông dân trồng hoa.


Lúc đi ngang qua cây ăn quả to nhất, Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm miếng gỗ nhỏ được cắm xuống trong lúc nhất thời hứng khởi, cảm thấy [ không được ăn trộm ] thoạt nhìn quái quái.


Suy nghĩ trong chốc lát, chú gấu to cồng kềnh lại vào kho hàng lấy ra một miếng gỗ khác, viết xuống [ hoan nghênh đến ăn thử ], rồi vừa lòng đóng trên cọc gỗ.1


Gần đến 9 giờ tối, Hoắc Nhiên chán đến mốc meo chuẩn bị đi ngắm cảnh trên đảo chú nhím nhỏ, thì đột nhiên máy tính và điện thoại vang lên một tiếng ho khan.


Hắn liếc mắt nhìn thấy ảnh đại diện mặc định của bác sĩ Đào trở nên sáng hơn một chút.


Bác sĩ Đào online.


Hoắc Nhiên lập tức khẩn trương, cầm lấy điện thoại, chờ đợi bác sĩ Đào trả lời.


Kể từ khi chuyển sang điện thoại mới, Hoắc Nhiên đã vô cùng mê ly đối với việc nói chuyện phiếm bằng điện thoại rồi.


So với việc văn bản được gõ trên màn hình máy tính lớn bằng bàn phím, thì việc ôm hộp thoại trong lòng bàn tay càng có vẻ có cảm giác nói chuyện phiếm chân thật hơn.


Nhưng Hoắc Nhiên đợi vài phút thì khung thoại không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí ngay cả trạng thái nhắc nhớ "Đang soạn tin nhắn " cũng không có.


Điều này thật không giống như thói quen khi rảnh là sẽ trả lời tin nhắn của bác sĩ Đào.


Hoắc Nhiên có chút bất an, chưa kịp nghĩ ra đối sách thì tay hắn đã động thủ, bấm gọi điện thoại.



Còn chưa kịp hối hận muốn cúp máy thì giọng nói đầu dây bên kia đã vang lên.


Đại não Hoắc Nhiên nhất thời trống rỗng, muốn nói chuyện nhưng lại không tìm thấy thanh âm.


Đầu dây bên kia có hơi ồn ào, mơ hồ truyền đến âm thanh nói nói cười cười, gần hơn chính là những hơi thở trong trẻo, như một chiếc lông chim nhẹ nhàng phớt qua lỗ tai hắn.


Hoắc Nhiên theo bản năng đặt câu hỏi: "...... Xin chào, đây có phải là bác sĩ Đào không?"


Lời vừa ra khỏi miệng, hắn ngồi không yên, hắn bị một nguồn sức mạnh thần bí nào đó kéo đứng lên, đi tới đi lui để xua tan sự hoảng loạn.


Giọng nói của bác sĩ Đào sẽ là dạng gì đây?


Ước chừng qua vài giây, chủ nhân của hơi thở kia mới trả lời: "Bác sĩ Đào là ai?"


Giọng nói của cậu trong trẻo nhu hòa, giờ phút này lại có chút mờ mịt không xác định được, âm cuối có chút mềm nhũn, phảng phất như mất đi sức lực.


Một giọng nói thật quen tai, rất giống với chàng trai mang khẩu trang gặp được hôm qua.


Ý niệm này chợt lóe qua trong đâu, rất nhanh sau đó Hoắc Nhiên đã chủ ý tới người trong điện thoại hình như hơi không thích hợp.


Hắn bình tĩnh lại, tiếp tục cẩn thận hỏi: "Đây là pp của anh sao?"


"Ừm, là của tôi." Đối phương tự hỏi một chút, nghi hoặc nói, "Nhưng tôi không phải bác sĩ...... Anh là ai?"


Rất nhiều giọng nam cao vút phát ra từ trong tiếng ồn xung quanh.


"Đào ca, có phải người ta gọi lộn số không? Anh cứ cúp máy luôn đi!"


"Cậu là đồ ngốc à, đó là cuộc gọi từ pp đó, sao mà gọi sai được......"


"Ối chà, hóa ra sau khi Đào ca uống say thì không quen biết ai luôn nha! Xuất sắc quá đi thôi!"


Chủ nhân của âm thanh chậm một nhịp phản bác: "Tôi có quen chứ, cậu tên là Vương Hằng, tôi không có uống say."


Lập tức có người kích động nói: "Dáng vẻ này của Đào ca thiệt đáng yêu quá đi thôi! Có thể ghi hình lại được không?"


"Cậu coi chừng ngày mai bị đánh bây giờ, ha ha ha ha ha."


"Đào ca uống say còn nhớ rõ tôi kia, hu hu hu cảm động quá, dô nào! Làm tiếp ly nữa!"


"Này anh bạn ơi, Quách tổng còn đang đánh Tuý Quyền đó! Mau trốn đi mau trốn đi thôi!"


......


Nghe một hồi, Hoắc Nhiên đã xác định phía bên kia điện thoại là một đám ma men, cũng từ từng tiếng "Đào ca" mà xác định rằng chủ nhân của âm thanh này là bác sĩ Đào.


Bác sĩ Đào hẳn là đang ăn nhậu với các đồng nghiệp.


Hắn nhớ kỹ những gì mà đám đàn ông say khướt kia đã nói, rồi sau đó thực nghiêm túc nói với bác sĩ Đào: "Tôi là một người bạn mà anh đã gặp trên mạng, nick name của tôi là HR."


"HR?" Ngữ điệu của bác sĩ Đào rất là không tin, "Thật vậy chăng? Sao tôi không có ấn tượng gì hết."1


Hoắc Nhiên bỗng dưng đau ở trong lòng một chút, bác sĩ Đào sau khi uống say còn nhớ tên đồng nghiệp, nhưng lại không có ấn tượng gì với hắn.


"Thật sự." Hoắc Nhiên nỗ lực tự hỏi nên làm như thế nào để chứng minh thân phận của mình với một người say rượu, "Tôi biết anh có rất nhiều biểu tượng cảm xúc đáng yêu, anh đã gửi cho tôi rất nhiều, tôi đều lưu trữ lại, nhưng anh cũng không đăng động thái nào......"


Lúc nói những điều này, những ký ức khi ở chung chợt nảy lên trong lòng, phảng phất có nói cũng nói không hết, âm thanh cũng trở nên mềm mại.


"Anh thích lên mạng, thích dạo diễn đàn Thiên Không, còn thích chơi Đảo động vật, nhưng không biết vì điều gì mà một khoảng thời gian rất dài anh đã không online, hòn đảo nhỏ trở nên hoang vu."


"Là tôi đã giúp anh dọn đất hoang, chặt cây đã chết, gieo hạt giống trong vườn hoa, trong trò chơi anh là một chú nhím, xây dựng nhiều phòng nhỏ với các phong cách khác nhau, tôi thích nhất là ngôi nhà máu xám đậm kia, trên nóc nhà có một giếng trời lớn. Trước kia tôi cũng không biết, hóa ra nóc nhà cũng có thể thay đổi thành như vậy, là anh nói với tôi."5


"Hình như anh biết rất rõ tôi nha." Bác sĩ Đào ngơ ngác nói, "Tôi cũng thích nhất căn nhà đó, bởi vì ở trong đó tôi có thể ngắm nhìn những ngôi sao."


Vào giờ phút này, từ cửa sổ sát đất trông ra bầu trời đêm, đầy những ngôi sao lập loè.


Hoắc Nhiên đứng phía trước cửa sổ, chậm rãi đặt một tay còn lại trên mặt kính, đầu ngón tay cảm thấy mát lạnh, chồng chéo với những ngôi sao đêm xa xăm.


"Bây giờ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, là có thể thấy các vì sao rồi." Hắn nhẹ giọng nói, "Đừng uống rượu, sẽ không tốt cho thân thể. Buổi tụ tập sắp kết thúc chưa?"


Bác sĩ Đào hoàn toàn tin lời hắn nói, buông xuống đề phòng, thanh âm trở nên lỏng lẻo.


"Xong rồi, tôi phải về nhà." Giọng nói bác sĩ Đào mang theo một tia sung sướng, "Tôi muốn ra ngoài ngắm sao."


Hoắc Nhiên tức khắc khẩn trương, "Anh đang uống say, nói đồng nghiệp đưa anh đi đi."


"Không cần, tôi không có uống say." Bác sĩ Đào chắc như đinh đóng cột tin rằng mình không say, "Tôi bước đi cũng không loạn choạng."


Đại não Hoắc Nhiên di chuyển với tốc độ cao, "Vậy gọi một chiếc taxi, trực tiếp đưa anh về nhà. Nói đồng nghiệp giúp anh lên xe, hoặc là tôi gọi xe cho anh được không?"


Hắn cũng không muốn tùy ý nhìn trộm cuộc sống hiện thực của bác sĩ Đào, chỉ là thật sự không yên với trạng thái này của anh ấy mà thôi.


"Không cần, tôi tự đi bộ về, gần lắm."


Bác sĩ Đào rất kiên trì, "Mỗi ngày đi làm tan làm đều đi qua con đường này, xe buýt chỉ cần có hai trạm, rẽ trái ở giao lộ phía trước rồi đi thẳng là tới tiểu khu, ngày nào tôi cũng một mình về nhà như thế."


Lời nói lúc uống say trở nên nhẹ bẫng hơn, nói đến phần sau còn có chút mơ hồ, Hoắc Nhiên lại nghe ra một loại cô đơn không thể phát giác được.


"Ngày nào anh cũng về nhà một mình sao?"


Tiếng ồn xung quanh đã biến mất, trong tiếng nói tạm biệt loạn xà ngầu của các đồng nghiệp, bác sĩ Đào hình như đang rời khỏi quán ăn.


"Đúng vậy, cuối tuần cũng chỉ có một mình." Giọng nói của cậu trở nên rõ ràng hơn, quanh quẩn trên đường phố yên tĩnh, "Tôi đã quen với việc ở một mình."


Hoắc Nhiên nhất thời không nói nên lời, trong lòng hắn cứ như bị kim châm, hắn trả lời gần như theo phản xạ.


"Tôi cùng anh về nhà nha."


Bác sĩ Đào ngẩn người, "Nhưng mà anh ở trong điện thoại mà."


"Tôi vẫn có thể nói chuyện với anh, cho đến khi anh bình an về nhà."


Bác sĩ Đào dường như đang cân nhắc suy nghĩ của mình, cố ý cường điệu nói, "Vậy anh không cần khuyên tôi, tạm thời tôi không có ý định đổi công việc đâu đó."


Hoắc Nhiên ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới hiểu ý cậu, buồn cười nói: "Tôi không có làm bên nhân sự, tên tôi là viết tắc."1


"Ồ." Bác sĩ Đào nghĩ tới điều gì đó, âm thanh trở nên rầu rĩ, "Tôi không thích cái viết tắt này."


Hoắc Nhiên hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"


Bác sĩ Đào không trả lời, hơi thở khi nhẹ khi nặng, trong điện thoại thỉnh thoảng truyền tới tiếng động cơ ô tô chạy ngang qua.


Hoắc Nhiên không rảnh lo tới chi tiết nhỏ nhỏ này, vội vàng dặn dò: "Đừng có đi trên đường cái, đi trên vỉa hè bên cạnh đi, hãy cẩn thận xe cộ."


"Được nha."


"Chóng mặt không? Nếu có thì hãy bắt xe đi."


"Không có chóng mặt."


"Vậy dạ dày có khó chịu không, có cảm giác muốn nôn không?"


"Không có nha."


"Còn cách nhà bao xa thế? Bây giờ có buồn ngủ không, đừng khiến mình mệt rã rời, kiên trì một chút là về đến nhà rồi."1


"Nhanh thôi."1


Hoắc Nhiên lải nhải nửa ngày, bác sĩ Đào ở bên kia cũng phối hợp trả lời, dáng vẻ thật nghe lời.


Trong tình huống một hỏi một đáp, đôi mắt Hoắc Nhiên dần dần hiện lên ý cười.


Cho dù không biết dáng vẻ của bác sĩ Đào, hắn cũng cảm thấy hiện tại bác sĩ Đào nhất định rất đáng yêu.


Hắn có hơi ghen tị với những đồng nghiệp có thể cùng ăn cùng nhậu với bác sĩ Đào.


Không khí cũng vừa chuẩn, vì thế Hoắc Nhiên cẩn thận hỏi một câu cứ luôn tích tụ trong lòng hắn: "Bác sĩ Đào, anh có nhớ tôi không?"


"Nhớ chứ." Bác sĩ Đào rất khẳng định trả lời, ngay sau đó lại đưa ra dị nghị, "Tôi họ Đào, nhưng tôi không phải là bác sĩ, sao lại gọi tôi là bác sĩ Đào chứ?"


Nếu như lời phủ nhận trước đó có thể là do cậu uống say mà thần trí không rõ, nhưng bây giờ nghe thấy giọng điệu rất nghiêm túc của bác sĩ Đào, Hoắc Nhiên không khỏi khó hiểu.


Hóa ra bác sĩ Đào không phải là bác sĩ sao?


...... Vậy sau này hắn nên gọi bác sĩ Đào như thế nào?


Hoắc Nhiên rất thận trọng đặt câu hỏi: "Vậy tôi nên gọi anh như thế nào?"


Bác sĩ Đào nhẹ giọng nói, "Tôi tên là Đào Tri Việt."


Thanh âm trong trẻo có chút ngượng ngùng nói ra tên của bản thân, phát âm thật lưu luyến, trong lòng Hoắc Nhiên khẽ run lên.


"Là zhī trong tóm lại sao?" (Tri trong Tri Việt cũng là zhī)


Vẫn như cũ là chậm một phách phản bác: "Không đúng, là tri trong tri thức, việt trong vượt đèo lội suối."


Đào Tri Việt.


Hoắc Nhiên yên lặng nhớ kỹ cái tên này, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng khôn tả, "Rất êm tai."


"Là mẹ đặt cho tôi đó." Đào Tri Việt trầm giọng nói, "Tôi thực thích cái tên này."


Hoắc Nhiên đang muốn nói cho Đào Tri Việt biết tên của mình thì nghe thấy âm thanh cho chút buồn bã.


"Anh không hỏi tôi sao?"


"Hỏi cái gì?"


"Hỏi tôi có đang chú ý xe cộ không, có khó chịu không, khi nào thì về đến nhà......"


Sau đó, thanh âm cậu tựa như nỉ non, rồi câu cuối cùng bị chôn vùi trong hơi thở hổn hển của cậu.


"Tôi nhớ ba mẹ."4


Hoắc Nhiên ngơ ngẩn, hắn nghe được sự tràn ngập tưởng niệm và bi thương trong giọng nói kia.


Lại nhớ đến những gì Đào Tri Việt nói trước đó, hắn dường như đã hiểu ra điều gì.


Cho nên anh ấy mới nói mình đã quen sống một mình.


Hoắc Nhiên lấy lại bình tĩnh, ấn xuống gợn sóng trong lòng, tiếp tục hỏi.


"Sau khi về nhà có muốn tắm rửa không?"


"...... Muốn tắm chứ, mùi vị của đồ nướng rất nồng."


"Không cần tắm đâu, mới uống xong mà tắm thì rất dễ bị té, bữa nay nhịn một chút, ngày mai lại tắm, được không?"9


"Được nha."2


"Nếu mai có đau đầu thì hãy xin nghỉ một ngày đi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."


"Ngày mai vẫn có thể nghỉ mà, có lương luôn nha."


Giọng điệu của Đào Tri Việt dần dần khôi phục bình thường, khi nói đến ngày nghỉ có lương, âm cuối cao lên, còn có chút đắc ý nho nhỏ.


Hoắc Nhiên không tự chủ được nhếch khóe miệng lên, trong giọng nói mang theo ý cười, "Thật tốt."


Đào Tri Việt ở phía bên kia điện thoại cũng thấp giọng cười, cậu cười ngây ngô, "Hình như tôi uống say rồi...... Thực xin lỗi."


Hiện tại đổi thành Hoắc Nhiên không chịu thừa nhận cậu uống say.


"Không cần xin lỗi, anh như vậy rất tốt."


Những điều rối rắm về tính hướng trong một đống văn chương hồi rạng sáng phảng phất như đã trở thành chuyện rất xa xôi, Hoắc Nhiên đã nhớ không rõ khi đó bản thân hình đã suy nghĩ điều gì.


Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ bây giờ thật tốt.


Hoắc Nhiên lẳng lặng đứng bên cửa sổ hồi lâu, không muốn dời mắt.


Đào Tri Việt có lẽ đang chậm rãi đi trên một con đường nào đó trong tầm mắt hắn, dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, hướng về nhà.


Rõ ràng là trước đây họ chưa từng gặp nhau, Hoắc Nhiên lại cảm thấy bản thân mình lại thấy rất rõ cảnh tượng này.


Thân ảnh cao dài mảnh khảnh được bao phủ trong ánh đèn vàng ấm áp, để lại một bóng người dài xiên vẹo trên con đường nhựa.


"Hôm nay uống bia rất nhiều sao?"


Đào Tri Việt cẩn thận nhớ lại một chút, "À...... Không nhiều lắm, nhưng mà quên mất đã uống bao nhiêu rồi."


Hoắc Nhiên không nhịn được lòng hiếu kỳ đang kêu gào, "Có thể hỏi anh một chuyện không, sao hôm nay anh lại uống bia thế?"


Trực giác của hắn cảm thấy Đào Tri Việt không giống như là một người thích uống bia rượu.


Đào Tri Việt trầm mặc trong chốc lát, đang lúc Hoắc Nhiên lại bắt đầu nghĩ có phải mình đã nói sai điều gì rồi không, đang bất an muốn rút lại câu hỏi thì cậu nhẹ giọng trả lời.


"Tôi thích một người không nên thích."


Hô hấp của Hoắc Nhiên nhất thời đình trệ lại.


Thật vất vả mới cố tình quên sự thật là "Bác sĩ Đào đã có người thích" này, cuối cùng lại trở về trong tâm trí hắn


Hóa ra Đào Tri Việt uống nhiều bia là vì người kia.


Trong lòng lập tức dâng lên một nỗi chua xót, Hoắc Nhiên quả thực không biết tiếp theo nên nói cái gì mới được coi là thích hợp.


Hắn im lặng một lúc, nghe thấy Đào Tri Việt thật ảo não lầm bầm lầu bầu.


"Rõ ràng tôi biết anh ta là thẳng nam, hơn nữa còn chưa từng gặp mặt, sao tôi không khống chế được bản thân mà thích anh ta chứ?"


Đào Tri Việt quên mất phía bên kia điện thoại là Hoắc Nhiên, cậu lâm vào thế giới của riêng mình.


"Hôm qua anh ấy nói với tôi, ảnh thích một cô gái, lại còn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa."


"Tôi hẳn là nên chúc phúc anh ấy, đã tới cái tuổi trung niên rồi vậy mà chưa từng yêu ai, cuối cùng cũng có người mình thích, đó hẳn là một chuyện rất vui."1


"Nhưng như thế nào thì tôi cũng không vui vẻ nổi."


Hoắc Nhiên vừa nghe, trong mắt cũng dần hiện lên vẻ khó tin.


Miêu tả này, sao lại quen thuộc như thế chứ?


...... Ngoại trừ chi tiết đã tới cái tuổi trung niên này.4


Hoắc Nhiên nhịn xuống rung động trong lòng, giọng điệu cố gắng trấn định, "Tại sao lại cảm thấy anh ta là một người đàn ông trung niên?"


Đào Tri Việt không hề phát hiện sự kích động của hắn, nghiêm trang giải thích nói: "Bởi vì anh ấy không lên mạng, ảnh cũng không hiểu bất cứ từ ngữ thông dụng nào...... Còn dùng một cái hình phong cảnh rất cổ xưa làm ảnh đại diện nữa."


Toàn bộ thế giới thoáng chốc thu bé lại chỉ bằng một tiếng tim đập thình thịch.39


Hoắc Nhiên nắm chặt điện thoại, giống như đang nắm lấy ảo giác dường như thoáng qua này.


Giọng nói của hắn đã phát run.


"Vậy anh...... Anh đã dạy người đó những từ thông dụng nào?"


Đào Tri Việt hỏi gì đáp nấy: "À, để tôi nghĩ cái."


"Có trà xanh, nội hàm, amway......" Cậu dừng lại một chút, "Không đúng, amway là tự ảnh học được, làm một người trung niên, tôi thật ghen tị với khả năng học hỏi và tốc độ tiếp nhận cái mới của ảnh......"


Hoắc Nhiên theo bản năng xem nhẹ cái đoạn sau từ trung niên kia.


Tâm tình của hắn đột nhiên nhảy nhót. Cho dù uống say, Đào Tri Việt cũng nhớ rõ từng chút một những chuyện có liên quan đến hắn


"Sau đó còn có cam trong cam khí......" Đang nói, đại não đang phản ứng thong thả Đào Tri Việt lại bị mắc kẹt, "Ui, cam trong cam khí không phải là của ảnh, là người khác."


Nghe đến đó, Hoắc Nhiên cảm thấy toàn thân cứng đờ, máu lại nóng bỏng như đang sôi trào.4


Cam trong cam khí, Chiến tranh hoa hồng, chàng trai mang khẩu trang......6


Lúc chen chúc trong một đám người xa lạ, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy người kia.


Thế giới lớn như vậy, tôi tình cờ gặp được em.55


Máu lập tức dâng lên đỉnh đầu, cuối cùng Hoắc Nhiên không thể giữ được sự bình tĩnh.


Đào Tri Việt còn đang lẩm bẩm tự nói, thanh âm rất là hoang mang: "Sao lại nhớ lầm như vậy chứ? Kỳ quái quá đi, rõ ràng hai người bọn họ không cùng một thế hệ......"


Hoắc Nhiên biết dưới trạng thái khi đối phương uống say mà dò hỏi là một chuyện không quang minh lỗi lạc, nhưng thật sự là hắn không ngăn được tâm trạng đang kích động của mình.


"Là triển lãm trò chơi sao? Triển lãm trò chơi ở Tấn Bắc."


Thanh âm trầm ấm chứa đầy sự chờ mong và hưng phấn, ngón tay dán trên cửa sổ thủy tinh vì dùng sức mà trắng bệch, sương trắng nóng ẩm ngây ngất trước mặt hắn.


"Đúng vậy, hôm qua tôi đúng là có vận khí tốt, được lựa chọn là khán giả may mắn." Đào Tri Việt cười một chút, "Trò chơi rất là vui, phòng nhỏ cũng rất đẹp."


"Hôm nay tôi lại tới đó, thật nhiều thật nhiều người đang xếp hàng để chụp ảnh, tất cả đều là những bông hoa màu hồng. Tôi bóp mặt Lolita cũng là có mái tóc màu hồng đó nha."


"Vốn dĩ tôi cũng muốn chụp một tấm, nhưng tôi đã kìm lại. Chiều nay đi dạo một vòng nhưng không thấy người kia đâu."


Men say đã ăn mòn lý trí, Đào Tri Việt nói chuyện đã bắt đầu trở nên lộn xộn, thanh âm cũng xa vời.


Hoắc Nhiên trong nháy mắt khôi phục lại tinh thần trong tưởng tượng nóng bỏng, trong mắt lộ sự lo lắng rõ ràng: "Có phải thấy không thoải mái không?"


Đào Tri Việt phía bên kia một chập sau mới trả lời.


"Mặt nóng quá, gió buổi tối ngày hôm nay cũng nóng quá." Đào Tri Việt lẩm bẩm nói, "Hình như tôi thật sự có chút dị ứng cồn rồi."


"Nhưng mà không sao cả, hôm qua có người tặng cho tôi một hộp Loratadine, tôi cất trong tủ á, về nhà là có thể uống rồi."


Nói đến đây, trong thanh âm của Đào Tri Việt thoáng qua một ý cười lặng lẽ.


Hoắc Nhiên nhớ rất rõ ràng, lúc nhận lấy hộp thuốc từ trong tay hắn, lỗ tai người kia ửng đỏ, trong đôi mắt sáng ngời thấu triệt lập loè kinh ngạc.


Trên chiếc hộp giấy nhẵn nhụi và lạnh lẽo, bàn tay của họ chạm nhau trong nháy mắt.


Hơi nóng như thiêu đốt chạy qua các đầu ngón tay, da thịt mang theo một luồng điện mềm mại.


Hóa ra bọn họ đã cách nhau gần như vậy.


Hoắc Nhiên rất khó hình dung được tâm tình kích động của mình trong lúc này.


Hắn cảm thấy thật may mắt khi gặp được cậu trong cả biển người, cuộc sống thật kỳ diệu, càng cảm thấy sau khi nhận ra cũng thấy hơi tiếc nuối.


Nếu như hôm nay hắn cũng tới triển lãm trò chơi, có phải là sẽ được gặp em ấy không?


Gặp lại em ấy, bọn họ sẽ nói gì?


Suy nghĩ cứ quay cuồng, nhưng đến cuối cùng, Hoắc Nhiên đã đè nén lại tất cả những cảm xúc phức tạp không thể nói ra, trong giọng nói chứa một sự dịu dàng thuần túy.


"Nếu như sau này em lại dị ứng, hãy nói cho tôi biết ngay lập tức."


Đào Tri Việt dường như không hiểu được ý của hắn, "Tại sao?"


"Lần tới, tôi sẽ nhanh chóng đưa thuốc cho em." Hoắc Nhiên nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ không quên nữa."


"...... Cảm ơn anh."


Đào Tri Việt có chút cảm động, "Anh đúng là một người tốt."


Mặc dù trước đây không lên mạng nhiều, nhưng trong cuộc sống Hoắc Nhiên vẫn biết một chút đùa giỡn.


Hắn bật cười nói: "Đây là phiếu người tốt sao?"


"Hừm...... Không phải." Giọng nói của Đào Tri Việt lại phiêu một chút, dường như đang lắc lắc đầu, "Đây không phải là tỏ tình."


Nghe được hai chữ tỏ tình này, trái tim đang dồn dập của Hoắc Nhiên lại đập gia tốc.


Hắn nỗ lực ức chế nỗi xúc động không giải thích được trong lòng, "Đúng vậy, đây không phải là tỏ tình."


"Tôi không thích cách gọi phiếu người tốt này."


Giọng điệu của Đào Tri Việt hiếm khi có chút bướng bỉnh, "Người tốt chính là người tốt, không phải là cái cớ để cự tuyệt. Tôi thích tất cả những người rất tốt, bọn họ đều nên được quý trọng."


"Em nói đúng, em cũng là người cũng là người rất tốt." Hoắc Nhiên đáp lại thật sự trịnh trọng.


"......" Đào Tri Việt dừng lại trong chốc lát, lúng ta lúng túng nói, "Tôi đi ngang qua chỗ tủ kính có thể soi gương, mặt tôi đỏ."


Sau đó cậu tự lừa mình dối người nói: "Không được, hôm nay về nhà nhất định phải uống thuốc."


Hoắc Nhiên cảm thấy trái tim như muốn bị nhiệt độ cao làm cho tan chảy, từng chút từng chút phân thành mảnh nhỏ, thẩm thấu trên từng khe hở của cơ thể, tác động đến từng dây thần kinh.


Hắn sắp không nhịn được cảm xúc muốn đẩy cửa lao ra rồi.


Hắn rất muốn nhìn thấy Đào Tri Việt đang lang thang một mình trên phố vào lúc này.


Nhưng hắn cũng rất tinh tường hiểu rõ sự nhạy cảm và cẩn trọng của đối phương.


Suy nghĩ thật lâu, Hoắc Nhiên thật cẩn thận đặt câu hỏi: "Ngày mai em có đến triển lãm trò chơi không?"


Đào Tri Việt suy nhĩ một lát: "Ngày mai...... Ngày mai đi ngủ trước. Không muốn đi, mệt mỏi quá, tôi muốn lười biếng."


"Được, vậy thì lười biếng."1


Mãi đến khi một tâm tình như thế xuất hiện trên người mình, Hoắc Nhiên cuối cùng mới tin tưởng, hóa ra thật sự có một người từng câu từng chữ nói ra đều rất đáng yêu.


Điện thoại yên tĩnh trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng hít thở như có như không, cùng với tiếng xe chạy ngang qua.


Bọn họ yên tĩnh nghe hơi thở của đối phương.


Đột nhiên, Đào Tri Việt khẽ thốt lên: "Đêm nay trời thật nhiều sao."


"Nãy giờ cứ luôn nói chuyện với anh, quên ngắm sao mất."


Thanh âm cậu lại trở nên xa xôi, Hoắc Nhiên cảm thấy em ấy nhất định là đang ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn những ngôi sao trên bầu trời.


"Thật xinh đẹp, nhấp nha nhấp nháy, còn đẹp hơn trong game nữa."


Nghe vậy, Hoắc Nhiên cũng ngẩng đầu lên, xẹt qua một nửa ánh đèn không ngủ của thành phố, nhìn về phía bầu trời yên tĩnh.


Bọn họ đang cùng nhìn chăm chú vào một bầu trời đầy sao.


Bầu trời đêm lộng lẫy, ngân hà rực rỡ, trong ánh trăng như nước, từng ngôi sao xinh đẹp lập loè, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã mãnh liệt rơi xuống biển tim.5


Hoắc Nhiên cảm thấy thời gian và không gian dường như lạc lõng, hắn về ngôi nhà gỗ nho nhỏ kia, trước gương là một chú nhím nâu tròn vo, gai nhọn phiếm lên ánh sáng bạc, một chú gấu da lông mềm mại đẩy cửa bước vào, phảng phất như vốn nên thuộc về nơi này.


Sau đó chúng nó cùng nhau ngẩng đầu nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài giếng trời.


Hoắc Nhiên lại nhớ đến những gì mình từng nói với Đào Tri Việt.


[ Bác sĩ Đào, chú nhím cũng có thể được ôm. ]


Ngày đó trong trò chơi, hắn nấp sau lưng chú gấu nâu không muốn dọa bác sĩ Đào, cho nên chỉ dùng một móng vuốt dày rộng, nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng đầy gai của chú nhím nhỏ.


Mà giờ khắc này, Hoắc Nhiên rất muốn chân chính ôm lấy em ấy.

Bình Luận (0)
Comment