Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 27


Đèn đường mờ ảo, bóng cây xào xạc, người đi đường lác đác lưa thưa.
Con đường về nhà vừa ngắn vừa dài.
Khoảng cách đi xe buýt chỉ là hai trạm, nếu như đi bộ là chỉ cần đi thẳng sau khi rẽ trái ở ngã tư, là có thể đến tiểu khu.
Hoắc Nhiên vẫn luôn mô phỏng con đường xa lạ này trong lòng.
"Tôi nhìn thấy cổng tiểu khu rồi." Đào Tri Việt có chút hưng phấn, "Hôm nay về đến nhà thật nhanh."
Vừa nói, cậu vừa giơ điện thoại lên trước mắt, vốn định xem giờ ở góc trên bên phải nhưng lại thấy thời lượng cuộc gọi đang hiển thị trên màn hình: 46 phút.
Cậu kinh ngạc nói: "Ôi, đi bộ hơn nửa tiếng rồi sao, tôi tưởng mới có mấy phút thôi."
Giọng nói của Đào Tri Việt lại phiêu đến rất xa, Hoắc Nhiên lập tức tưởng tượng ra cảnh cậu đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với dáng vẻ ngơ ngác.
Hóa ra trong một lúc không để ý, hắn đã cùng Đào Tri Việt về tới nhà.
Bọn họ ước chừng nói chuyện nguyên một quãng đường, nhưng Hoắc Nhiên vẫn cảm thấy thời gian quá ngắn ngủi.
"Hôm nay trong tiểu khu có ít người tản bộ quá, quạnh quẽ gì đâu." Đào Tri Việt nhỏ giọng oán giận, "Đèn đường cũng thiệt mờ."
Đào Tri Việt ngày thường cũng không nói nhiều, sau khi uống bia thì trở nên thích lảm nhảm, thích miêu tả mọi điều nhỏ nhặt xảy ra xung quanh mình.
Hoắc Nhiên thực thích nghe cậu nói những lời này, thật giống như hắn thật sự cũng đang ở bên cạnh, đôi mắt cũng nhìn thấy cảnh tượng đó.
Hắn kiên nhẫn mà trấn an con ma men ngây thơ mờ mịt: "Sắp 10 giờ rồi, người tản bộ đều đã về nhà."
"Nếu như nhìn không rõ đường thì hãy mở đèn pin điện thoại ra."
"Không cần đâu, đi lên lầu hai của tiểu khu là về đến nhà rồi." Đào Tri Việt lại vui vẻ, "10 giờ rồi, nên đi ngủ, trước tiên tắm rửa, sau đó lên giường."
Hoắc Nhiên nhớ rõ cậu từng nói về công việc và nghỉ ngơi, mỗi ngày 10 giờ rưỡi đi ngủ.
Xem ra thói quen này đã khắc sâu vào ký ức, sau khi uống bia cũng vẫn quy luật như vậy.
"Hôm nay không cần tắm rửa, cậu vừa đáp ứng tôi rồi." Hoắc Nhiên buồn cười nói.
"Đúng rồi nha." Đào Tri Việt phản ứng lại, "Thực xin lỗi, tôi quên mất, vậy thì về nhà là ngủ được rồi."
Đào Tri Việt quẹo vào tòa chung cư, ống nghe truyền đến thanh âm lẹp xẹp lẹp xẹp.
Hoắc Nhiên nhạy bén nghe ra đây là tiếng bước chân lên cầu thang, cũng không trêu chọc cậu, giọng điệu nghiêm túc: "Được rồi, đừng nói nữa, tập trung quan sát đường đi, về đến nhà rồi nói tiếp."
Không biết bây giờ Đào Tri Việt có chóng mặt không, trong trạng thái này mà đi cầu thang là phải cẩn thận, nếu như một chân dẫm phải không khí thì sẽ rất nguy hiểm.
"Tôi sẽ không té ngã......"
Đào Tri Việt lẩm bẩm một tiếng, sau đó thật sự không nói chuyện nữa, chuyên tâm lên lầu.
Vài giây sau, Hoắc Nhiên nghe được một âm thanh đang đếm rất nhẹ.

"Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước......"
Trong tiếng bước chân đều đều, Đào Tri Việt lén lút đếm số, còn tưởng rằng hắn nghe không thấy.
Hoắc Nhiên yên lặng lắng nghe, không khỏi nở nụ cười.
Khi đếm đến bước thứ 52 thì truyền đến âm thanh tra chìa khóa vào ổ rồi xoay tay cầm.
Mở cửa, không khí lạnh lẽo và tịch liêu trong phòng ập đến.
"Tôi về đến nhà rồi." Đào Tri Việt có chút đắc ý cường điệu nói, "Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi rất ổn nha."
Trong phút chốc, trong căn phòng vốn luôn không nói không tiếng động đã sinh ra sự náo nhiệt
"Hiện tại hẳn là......!Đi rửa mặt trước."
Đào Tri Việt ném ba lô lên sô pha, nghĩ nghĩ, rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc đi ngang qua bàn ăn, cậu có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vách tường trống trơn.
"Thần Cupid của tôi đâu? Đã đi đâu mất rồi......"
Nghe Đào Tri Việt nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, Hoắc Nhiên không nhịn được mà tưởng tượng căn phòng của cậu sẽ như thế nào.
Hắn không cẩn thận nói nghi hoặc ra khỏi miệng: "Thần Cupid gì?"
"......" Đào Tri Việt dừng lại một chút, quẫn bách nói, "Cái này không thể nói cho anh được, là bí mật."
Vì thế Hoắc Nhiên càng thêm tò mò, trong lòng ngứa ngáy.
Thần Cupid là thần tình yêu trong thần thoại, sao trong nhà Đào Tri Việt lại có cái này?
Vẻ mặt Hoắc Nhiên rất bình tĩnh mà bắt đầu suy nghĩ miên man.
Điện thoại đặt trên bồn rửa tay, vang lên tiếng nước xào xào, chốc lát sau mơ hồ truyền đến âm thanh đánh răng.
Cho đến khi Đào Tri Việt lên giường chui vào ổ chăn, bọn họ ai cũng không cúp máy, phảng phất như đã quên mất việc gọi điện thoại là để "Cùng cậu về nhà" là thôi.
Trong tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi của Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên nhớ ra điều gì đó, "Cậu còn chưa uống thuốc."
"Không uống, giờ mặt đã không nóng nữa, không thể lãng phí."
"Bây giờ buồn ngủ sao?"
"Vừa nãy muốn ngủ, nhưng sau khi rửa mặt xong thì không buồn ngủ nữa." Đào Tri Việt uể oải nói.
Hoắc Nhiên buồn cười nói: "Tôi nói chuyện phiếm với cậu, lát nữa là buồn ngủ thôi."
Đến bây giờ, Hoắc Nhiên gần như đã hiểu rõ trạng thái say rượu của Đào Tri Việt, cậu không giống như một số người khi uống say sẽ phát điên, cũng sẽ không say đến mức rối tinh rối mù bất tỉnh nhân sự, ngược lại sẽ càng mở cửa lòng so với ngày thường hơn, càng thả lỏng hơn, gặp được chuyện không muốn nói cũng sẽ thẳng thắn cự tuyệt.
Ngoại trừ điều này, chính là sẽ quên đi một số người và một số chuyện.

Trạng thái này thật đáng yêu.
Hơn nữa......!Thật thích hợp để Hoắc Nhiên càng tìm hiểu sâu hơn về cậu.
Giao thoa giữa hắn và Đào Tri Việt chỉ giới hạn trong internet, còn có một lần gặp mặt offline hoàn toàn ngẫu nhiên.
Theo sự nảy mầm của tình cảm, Hoắc Nhiên dần dần cảm nhận được một loại ham muốn tìm tòi nghiên cứu khó mà phá được.
Hắn muốn biết nhiều chuyện liên quan đến Đào Tri Việt, muốn biết sở thích của cậu, những chuyện cậu thích cả những chuyện cậu ghét, bất cứ điều gì.
Đáng tiếc khi thông tin mà Đào Tri Việt tiết lộ trên mạng gần như là trống rỗng, hắn không thể tìm được bất cứ thông tin nào từ các động thái trong trang cá nhân mà người bình thường thường sử dụng, ở trong trò chơi có thể nhìn thấy cũng chỉ là một điều phiến diện.
Hoắc Nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.
Yên lặng khiến trách mình trong lòng một chút, Hoắc Nhiên trịnh trọng ngồi lại bàn làm việc, lấy cuốn sổ màu nâu sẫm bọc da tinh xảo ra, sau đó da mặt dày bắt đầu viết ra câu hỏi.
"Cậu thích gì?"
Đào Tri Việt thoải mái nép mình trong chăn, suy nghĩ gần như trống rỗng, nghe thấy điều gì cũng rất thành thật trả lờì.
"Tôi thích viết mã code."
Nét chữ tinh tế tuyệt đẹp hằn xuống tờ giấy màu trắng gạo.
Hoắc Nhiên một bên viết một bên nhớ tới cuộc nói chuyện ngày hôm qua, Đào Tri Việt nói rằng mình là lập trình viên.
Chẳng trách em ấy yêu thích công việc của mình đến vậy, hóa ra là em ấy đang làm việc mà mình thực sự thích.
Hoắc Nhiên dốt đặc cán mai về lĩnh vực này, cảm thấy hứng thú nói: "Tại sao?"
"Bởi vì......!Viết mã code cũng giống như xây một tòa nhà vậy, tôi thích biến những viên gạch bình thường thành những tòa nhà cao tầng lộng lẫy." Thanh âm của Đào Tri Việt nhiễm một sự sung sướng nhợt nhạt, "Những ký hiệu và con số cũng tạo nên những tòa nhà đẹp, hơn nữa chỉ cần một mình tôi là có thể hoàn thành."
Cây bút máy màu đen và vàng nhanh chóng rung lên, ngòi bút tạo ta âm thanh sột soạt.
"Còn thích cái gì?"
"Còn thích......!Ăn lẩu." Đề tài đột nhiên nhảy lên, Đào Tri Việt vui sướng mặc sức tưởng tượng, "Muốn tự mình nấu nước dùng, một màu trắng nồng đậm, sau đó nấu nấm, thịt shabu và rau nữa là xong rồi, tôi sẽ dùng một cái chén lớn để ăn, rất ngon."
Hoắc Nhiên lập tức cảm thấy bữa cơm tối của mình thật quá qua loa, đói bụng rồi.
"Tôi thích ăn lẩu cay." Hắn cũng không nhịn được mà xen vào đề tài.
"A, nước lẩu dầu ớt cũng rất ngon, chỉ cần nhìn màu sắc thôi là đã muốn ăn rồi." Đào Tri Việt tán đồng nói, "Nhưng mà rửa nồi thì phiền lắm, toàn là dầu, nghĩ tới rửa chén sao mà mệt mỏi quá."
Hoắc Nhiên buột miệng thốt ra: "Tôi sẽ rửa."
"Ui, anh thích rửa chén sao, đặc biệt quá." Đào Tri Việt kinh ngạc nói, "Vậy thì lần sau khi tôi ăn lẩu cay thì sẽ mời anh đến anh, tôi chuẩn bị đồ ăn, anh rửa chén."
Ngòi bút sắc bén chọt một cái thật mạnh trên mặt giấy, làm nước mực nhòe đi.

Hoắc Nhiên hít sâu, thấp giọng nói: "Được......!Tôi nhất định sẽ tới."
Chỉ cần sau khi tỉnh rượu, Đào Tri Việt vẫn còn nhớ rõ.
Hoắc Nhiên lâm vào một tâm tinh vi diệu, hắn không muốn khiến mình bị phát hiện vì nhân cơ hội này, nhưng cũng hy vọng là có thể thật sự ăn được món lẩu được hứa hẹn tình cờ.
"Vậy em ghét điều gì?"
Hoắc Nhiên cảm thấy hỏi rõ ràng vấn đề này mới là việc cấp bách.
Giọng điệu của Đào Tri Việt có chút phiền muộn, "Tôi chán ghét tất cả những người và những thứ không tốt, càng ghét những thức ăn có vị đắng, nhưng mà......"
Trong tiếng "Nhưng mà" kéo dài này, trái tim của Hoắc Nhiên cũng bị treo lên, vô cùng thấp thỏm.
"Nhưng mà tôi ghét nhất một người."
"Ai?"
Cho dù biết người này khó có thể là hắn, nhưng Hoắc Nhiên vẫn rất khẩn trương.
"Anh không quen đâu, rất ít người biết đến anh ta." Đào Tri Việt chắc chắn nói.
"Vậy thì sao lại chán ghét anh ta?"
Hoắc Nhiên nắm chặt bút máy, sẵn sàng ghi lại điểm chính bất cứ lúc nào.
"Bởi vì......!À, nói ra thì phức tạp." Giọng điệu Đào Tri Việt buồn rầu.
"Nếu em nguyện ý nói hết, có thể nói từ từ, tôi sẽ vẫn luôn lắng nghe."
Nghe vậy, Đào Tri Việt im lặng thật lâu, lâu đến mức Hoắc Nhiên phải nhìn vào màn hình vài lần để xác nhận rằng cuộc gọi không bị ngắt kết nối.
Vài phút sau, cậu giống như đã hạ quyết tâm, nhẹ giọng nói: "Thật ra anh ta đáng lẽ phải là người rất tốt, mọi chuyện đều là do ngoài ý muốn."
"Không đúng, là định mệnh, cho dù như thế nào thì cũng sẽ phát sinh, cho nên anh ta mới bị thương, sau này chỉ có thể làm bạn với chiếc xe lăn."
"Khi anh ta gặp phải chuyện khó khăn, tôi......!Không, người yêu của anh ta đã bỏ rơi ảnh, sau đó anh ta biến thành một người độc ác tàn nhẫn."
"Sau đó anh ta có người yêu mới, một lần nữa đã vui vẻ trở lại, cuộc sống càng tốt hơn xưa, lúc này người yêu cũ lại trở về."
"Anh ta cảm thấy mối quan hệ một thời tốt đẹp này là đạo đức giả, cảm thấy người yêu cũ thật là xấu xa, chỉ yêu tiền của ảnh."
Giọng nói của Đào Tri Việt đứt quãng, Hoắc Nhiên không hoàn toàn nghe hiểu, nhưng vẫn bị gợi lên lòng hiếu kỳ: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó......" Đào Tri Việt hình như run rẩy một chút, "Sau đó anh ta tìm người lái xe, đụng phải người yêu cũ, khiến người kia bị thương nặng."
"Người yêu mới của anh ta vô tình vạch trần nhiều chuyện trước ánh sáng, rất nhiều người nhục mạ người yêu cũ, cuối cùng người kia tự sát."
Đối mặt với câu trả lời vượt quá sức tưởng tượng này, Hoắc Nhiên nhất thời cứng họng.
Sau khi nói xong, Đào Tri Việt chìm vào khoảng trầm mặc dài.
Hoắc Nhiên không thể đoán được cậu là nhân vật nào trong câu chuyện này, suy tư nửa ngày, thật cẩn thận hỏi: "Anh ta này là bạn của em sao?"
"Không phải." Đào Tri Việt trả lời rất nhanh, "Tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp anh ta."
Nghe thấy hai người chưa từng gặp nhau, Hoắc Nhiên không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Kết hợp với những câu chuyện trước đó, hắn suy đoán Đào Tri Việt có thể là là người quen của người yêu có kết cục đau khổ kia.

"Tôi chưa bao giờ nói chuyện này với bất cứ ai." Đào Tri Việt lẩm bẩm, "Tôi......!Rất sợ anh ta."
"Nếu như là người ngoài cuộc, có lẽ tôi sẽ không chán ghét anh ta, anh ta cũng từng bị tổn thương sâu sắc, muốn trả thù......!Có lẽ anh ta không sai."
"Không, như vậy là sai." Hoắc Nhiên khẳng định "Anh ta không nên vì nỗi thống khổ của bản thân mà làm tổn thương người khác."
"......!Phải không?" Đào Tri Việt cẩn thận hỏi, "Tối đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu."
Hoắc Nhiên nghe ra sự sợ hãi và bất an của cậu, thấp giọng trấn an: "Nếu vết thương của anh ta không liên quan gì đến ngươi yêu cũ thì anh ta không nên vì hận thù mà trút lên người đó, cho dù đối phương đã bỏ đi vào lúc anh ta rơi vào trạng thái khó khăn cùng cực nhất, nhưng đây là bản năng của con người tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi."
"Hám giàu cũng được, hư tình giả ý cũng thế, người kia hẳn là phải bị trừng phạt ngang nhau, ví dụ như làm mất đi số tiền mà mình đã cật lực kiếm ra, cuối cùng không có được tình yêu đích thực, nhưng sẽ không đến mức phải từ bỏ tính mạng."
Đào Tri Việt có chút sốt ruột bổ sung: "Nếu vì anh ta vì bảo vệ người kia mà mới bị thương nặng như vậy thì sao."
Hoắc Nhiên cũng trả lời không chút do dự: "Đó cũng là bản năng của con người, bản năng của tình yêu, không liên quan gì đến người được yêu, không nên để một người khác tới chịu áp lực."
Lời hắn nói thật kiên định, nói năng có khí phách, Đào Tri Việt phảng phất như ngây dại.
Thật lâu sau, cậu thấp giọng nói: "Nếu tôi......!Người đó gặp được anh, là anh, thì tốt rồi."
Hoắc Nhiên còn chưa kịp suy nghĩ sao cậu lại đột nhiên đổi chủ ngữ thì lại nghe Đào Tri Việt nói: "Anh rất giống một người, giọng điệu hai người khi nói chuyện vô cùng giống."
Hoắc Nhiên lặng lẽ nắm chặt nắm tay, cảm thấy mình có men chua của dấm, buồn bực nói: "Ai?"
"......"
Đào Tri Việt giống như đã đang úp mặt vào gối, thanh âm nhỏ đến mức khó mà nghe được, Hoắc Nhiên rất nỗ lực để phân biệt mới nghe rõ.
"......!Người mà tôi thích."
Lúc này, ngòi bút mất khống chế tạo thành một vết dài trên mặt giấy nhẵn mịn.
Hoắc Nhiên cảm thấy lỗ tai đang áp sát điện thoại của mình đang rất nóng, giống như tất cả nhiệt độ của toàn thân dồn lại một chỗ vậy.
Lúc này hắn mới trì độn hiểu được, hóa ra lỗ tai đỏ lên nóng lên, cũng không phải vì dị ứng.
Đầu óc hắn ong ong, Hoắc Nhiên không ngừng cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, lại phát hiện hình như mình đã mất đi khả năng nói chuyện bình thường, vừa mở miệng đã quên từ.

Chờ đến lúc hắn luyện được hệ thống ngôn ngữ mất kiểm soát của mình, trong điện thoại chỉ còn lại hơi thể bình tĩnh của Đào Tri Việt.
Hắn nhỏ giọng hỏi: "Em ngủ rồi sao?"
Không có ai đáp lại, chỉ còn tiếng hô hấp trong veo kéo dài.
Không biết vì sao, trong đầu Hoắc Nhiên lại lóe lên những điều mà Hoắc Tư Hàm đã từng nói mấy ngày trước: "Buổi tối nằm trên giường nói chuyện với bạn trai đến lúc ngủ thiếp đi, ôi ngọt ngào làm sao."
......!Đại khái, khả năng, có lẽ, con bé nói đúng.
Hoắc Nhiên cứ như vậy ngồi yên đó, lắng nghe thật lâu, khóe miệng vẫn duy trì độ cung nhếch lên, mãi cho đến khi điện thoại vang lên thông báo sắp hết pin.
Vì thế hắn như bừng tỉnh dậy, giống như trước đây, nói những lời thường kết thúc vào ban đêm với bác sĩ Đào.
Màn đêm ngoài cửa sổ như nước lạnh, trăng sao cùng tỏa sáng.
"Ngủ ngon, Đào Tri Việt.".

Bình Luận (0)
Comment