Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 57


Quan Vũ Đông thiếu chút nữa là không cầm chắc cây kem, toàn dựa vào bản năng thân thể để cứu lấy cây kem có nhân dâu tây vô tội này.

"Chờ đã." Dưới lời nói vô cùng chấn động, cả người hắn đều hoảng hốt, "Tôi nghĩ lại......!Tôi thật sự gặp qua rồi sao?"
"Không thể nào a a a a, tôi thật sự gặp qua rồi, đây là vách tường thứ nguyên chân chính bị phá vỡ sao? Chính là cái này cũng quá nát rồi......"
Các đồng nghiệp khác bên cạnh không nghe rõ lời Đào Tri Việt nói, chỉ cho rằng bạn học Tiểu Quan uống thuốc lắc hàng ngày lại lên cơn động kinh.

"Sớm nói với cậu là đừng ăn kem nhiều như vậy rồi, một ngày ba bốn que, ăn đến mức ngốc luôn!"
"Cậu tỉnh táo lại chút đi, đừng tiến vào bệnh Alzheimer sớm như vậy!"
Người khởi xướng Đào Tri Việt một bên giả vờ bình tĩnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, còn lặng lẽ móc điện thoại ra chụp ảnh màn hình TV, làm kỷ niệm.

Khi Quan Vũ Đông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay khao khát xác minh, vừa vặn tin tức này cũng đã phát xong.

Vì thế Đào Tri Việt tràn ngập cổ vũ vỗ vỗ vai Quan Vũ Đông, quan tâm nói: "Ăn ít kem, uống nhiều nước ấm hơn nha."
Sau đó cậu bước ra khỏi phòng nghỉ với tâm tình vui sướng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên.

[ Đào: Hôm nay anh ăn mặc thật tuấn tú, là ai giúp anh chọn thế? ]
[ Đào: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
Giọng nói vô cùng rách nát của Quan Vũ Đông vang lên từ phía sau: "Các người căn bản không biết tôi đã phải chịu đựng những gì......!Vô tri thật tốt hu hu hu."
[ Tiểu Hoắc: Là em! ]
[ Tiểu Hoắc: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
[ Tiểu Hoắc: Vừa rồi lúc ăn cơm trưa, thiếu chút nữa là tôi muốn cởi tây trang rồi.

]
[ Tiểu Hoắc: Cũng may là kịp phản ứng lại, ngăn bàn tay đang mở nút, làm bộ là đang phủi phủi nếp gấp trên áo, rồi buông tay ra như không có việc gì.

]
[ Đào: Có hình ảnh o(*≧▽≦)ツ]
[ Đào: Em đang chuẩn bị cho buổi chia sẻ buổi chiều, trễ chút thì diễn đàn còn tiếp tục không? ]
[ Tiểu Hoắc: Ừm, nhưng mà chiều nay không có chuyện của tôi, chỉ cần ngồi xuống lắng nghe thôi.

]
[ Tiểu Hoắc: Duy trì biểu tình này thật mệt, mặt mày cứng ngắc hết.

]
[ Đào: Vậy cho anh một đấm! ]
[ Đào: (-)ノ)-)]
Trên diễn đàn phát triển TOD vào buổi chiều, Hoắc Nhiên không cần lên tiếng, nhưng tại buổi chia sẻ thường kỳ vào thứ sáu của trò chơi Nhất Khỏa Thụ, lần này cuối cùng cũng đến phiên Đào Tri Việt làm người chia sẻ.

Một tháng trước khi nghe Quan Vũ Đông chia sẻ trò chơi con muỗi, mọi người đã náo nhiệt nói về những ký ức chung với nó, Đào Tri Việt bởi vậy mất mát cả một buổi chiều.

Một tuần trước, Tiểu Tống bên mỹ thuật đã chia sẻ những món ăn ngon ít được chú ý giấu trong đầu đường hẻm nhỏ thành phố Tấn Bắc, trong phòng hội nghị một mảnh chảy nước miếng, mọi người sôi nổi phát ra âm thanh muốn ăn.


Mà Đào Tri Việt nhìn hình ảnh đồ ăn hiện lên trên màn hình, kinh ngạc phát hiện mỗi loại cậu đều đã ăn qua.

Mặc dù cái giá phải trả là khuôn mặt tròn hơn một chút, nhưng nhìn những bức ảnh tĩnh màu sắc mê người, Đào Tri Việt phảng phất như có thể nhớ lại cảm giác và tâm trạng lúc ăn, nó rất ngon, mà một khắc đó người ở bên cạnh cậu cũng cười rất đẹp.

Hiện tại, sau khi xem xong tin tức buổi trưa, các đồng nghiệp của cậu đang thảo luận về tổ hợp công trình quy mô lớn sắp khởi công ở thành phố Tấn Bắc.

Có người lại đang tưởng tượng về một lối sống tiện nghi hơn trong tương lai, có người đang mong chờ thành phố thu nhỏ được mô tả trong bản tin, cũng có người ảo tưởng rằng liệu các nhà phát triển có nhiều tiền có thể xây dựng một công viên giải trí IP bằng cách này hay không.

Ở thành phố mới Tấn Bắc xa xôi, một vùng đất rộng lớn vẫn đang chờ phát triển thực tế, nhưng trong trí tưởng tượng của vô số người lúc này, nơi đó đã xây lên một tòa nhà ký ức hoàn toàn mới.

Đào Tri Việt đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn thật lâu, bầu trời xanh thẳm như gột rửa, ngày nắng gắt ngày hè như đổ lửa.

Thời gian nghỉ trưa kết húc, mọi người nhàn nhã đi đến phòng họp trên lầu ba.

Như thường lệ, các bộ phận phụ của nhóm dự án sẽ tóm tắt tiến độ của tuần này, Phương Thời Võ lên kế hoạch mục tiêu cho tuần tới, giữa những tràng pháo tay rối tinh rối mù, công việc của tuần này đã hoàn toàn kết thúc, Đào Tri Việt cầm máy tính của mình lên, chuẩn bị mở PPT đã chuẩn bị trước.

Phương Thời Võ rất tri kỷ: "Đừng khẩn trương, cứ tùy tiện tâm sự thôi, nghĩ cái gì nói cái đó là được."
"Tiểu Đào lần đầu tiên chia sẻ, rất khó đoán trước sẽ là nội dung gì, hôm nay còn muốn bắt đầu phiên giao dịch không? Tôi sẽ đánh cược một trò chơi mù quáng!"
"Ngoại trừ lần lựa chọn thứ hai cố định của Ộp Ộp, những người khác đều không dễ đoán, ha ha ha ha ha."
"Lại nói tiếp, Ộp Ộp cậu làm sao vậy, sao mà trưa nay ăn kem xong thì biến thành như vậy, sẽ không vì đông lạnh mà ngu luôn đi? Có cần thuốc tiêu hóa không?"
Hôm nay Quan Vũ Đông linh hồn xuất khiếu, phảng phất như không nghe thấy gì hết, chỉ là ôm một ly nước ấm, mê mang nhìn Đào Tri Việt trên sân khấu.

Đào Tri Việt nín cười, trấn định mở PPT ra, ảnh bìa là bức ảnh chụp một thị trấn vui chơi, một nửa là tòa nhà màu sắc với không khí cổ tích, một nửa còn lại là phế tích.

Có người dưới sân khấu lập tức vò đầu: "Thật quen mắt! Hình như tôi đã tới rồi, tên là gì đó, có phải cái gì mà thiên......"
Đào Tri Việt trả lời: "Trấn nhỏ Thiên Đường, vùng ngoại thành Thành phố Tấn Bắc."
Đây là Hoắc Nhiên phát hiện ra khi đang xem tư liệu công tác, trấn nhỏ Thiên Đường là một thị trấn vui chơi quy mô lớn đã hoạt động được gần 20 năm, là ký ức tuổi thơ của nhiều người dân địa phương.

Sau đó bởi vì cơ sở vật chất lạc hậu, nó đã ngừng hoạt động vào năm trước, thế nhưng quá trình phá dỡ rất chậm, sắc thái lộng lẫy và tòa nhà đổ nát được trộn lẫn vào nhau, ngược lại biến thành một cảnh quan độc đáo.

Cho nên cuối tuần trước, Đào Tri Việt cùng Hoắc Nhiên đã đi dạo một vòng tại thi trấn hoang vu vắng vẻ này, trước khi nó hoàn toàn biến mất đã lưu lại rất nhiều bức ảnh.

"Đúng đúng đúng, chính là trấn nhỏ Thiên Đường, khi tôi còn học tiểu học, mỗi khi tôi làm tốt trong bài kiểm tra thì sẽ được đến đây chơi, bây giờ thế nhưng nó bị tháo dỡ rồi sao?"
"Tin tức mấy năm trước không phải có nhiều người nói muốn đi một chuyến cuối cùng sao? Điều tôi khiếp sợ chính là lâu như vậy rồi còn chưa tháo dỡ xong......"
Lắng nghe tiếng cảm khái của mọi người, Đào Tri Việt chiếu slide lên, thuận tiện phối hợp giải thích.

"Tôi tình cờ biết đến nơi này vào tuần trước, vì vậy tôi đã đi cùng với......!Bạn trai."
Đào Tri Việt – người không quá quen thể hiện tình cảm nơi công cộng đã cố gắng giữ bình tĩnh: "Hầu hết các cơ sở nơi đó đã dừng hoạt động rồi, nhưng có thể vì vẫn luôn có người đến đây chụp hình lưu niệm, cho nên có một tuyến cáp treo độ cao thấp chạy qua toàn bộ thị trấn vẫn đang hoạt động."
"Ngồi trên cáp treo nhìn xuống, phong cảnh thật tuyệt vời."
Trong các bức ảnh chụp quan sát từ trên cao, có đủ loại trò chơi khác nhau, mang đầy phong cách phục cổ của thế kỷ trước, độ bão hòa sắc thái rất cao, những ngôi nhà kinh dị, lâu đài cổ, ngựa gỗ xoay tròn, nhà trên cây với đường ray xe lửa nhỏ......!
Thoạt nhìn như đang ở trong một thế giới cổ tích, đi kèm với những chiếc máy xúc đất màu vàng và những bức tường vỡ, những viên gạch màu xám đất và những manh vụn màu ngổn ngang, chất đống thành những ngọn đồi cao.


Những biển quảng cáo ở các danh lam thắng cảnh bị mưa gió lâu ngày xé rách, những khẩu hiệu tuyên truyền hào hứng lộ ra vết rách, lối đi bộ bị cỏ dại lấp kín, những lon nước ngọt bỏ đi xoắn lại thành một quả bóng.

Bên bờ hồ sắp cạn nước, có một vài cây phượng tím đang nở rộ, những bông hoa màu tím của cây như những đàn bướm rực rỡ, nở rộ trong tàn tích.

Một chuyến cáp treo chỉ có mười phút, mặc dù đi rất chậm nhưng Đào Tri Việt vẫn cảm thấy xem không đủ, dính chặt vào cáp treo luyến tiếc rời mắt, cùng Hoắc Nhiên đứng lên ngồi xuống mấy lần.

Ngày đó đến phiên cậu phát ra tiếng cảm thán: "Nếu em biết vẽ tranh thì tốt rồi, nơi này quá đặc biệt."
"Vậy chúng ta cùng nhau học vẽ tranh." Hoắc Nhiên chính thức nói, "Em vẽ nơi này, tôi vẽ em."
Đào Tri Việt vô cùng cơ trí: "Kết hợp lại một chút, anh vẽ em đang ở đây, em không cần phải học."
"......!Nói được không cần matryoshka!"
Trong tiếng nói cười nhỏ vụn, đôi chân lơ lửng trên không trung lướt qua những giấc mơ đẹp như cổ tích, cơn gió phớt qua khuôn mặt, mãi đến giờ phút nào, Đào Tri Việt vẫn nhớ như in cái loại cảm giác như đang ở trên thiên đường.

Những người khác trong phòng hội nghị dường như cũng bị một lượng lớn bức ảnh cuốn vào cảm giác đó, đặc biệt là hai người bên mỹ thuật, một trong số họ không nhịn được mở miệng nói: "Anh có thể gửi ảnh chụp cho em không? Hiện tại em rất muốn trở về chạm vào bảng."
"Thật là đẹp quá, cuối tuần này có chỗ đi rồi."
"Đi cá nhân thấy ảm đạm sao á, có muốn tổ chức một nhóm tới đó không?"
"Học sinh cao trung có thể sắp xếp một chuyến đi chơi mùa xuân, chúng ta cũng có thể làm một chuyến đi chơi mùa hè, ở trong một hoàn cảnh như vậy liệu có linh cảm đặc biệt nào cho việc viết số hiệu và lập kế hoạch không?"
"Không có, tỉnh lại đi, đánh bài đi dã ngoại không tốt sao?"
Mọi người mồm năm miệng mười hàn huyên một lát, đại gia tâm hữu linh tê mà tiến vào chủ đề.

Tiểu Hoàng: "Nếu như cùng với người yêu ra ngoài chơi, sao lại không có ảnh chụp chung hai người, cho nên tôi không quá vừa lòng với lần chia sẻ này của Tiểu Đào, kiến nghị nên vá lại ngay tại chỗ."
Tiểu Tống: "Tán thành, tôi muốn nhìn thấy chân thân của buổi trà chiều!"
Phương Thời Võ cố gắng cứu vãn một chút tôn nghiêm cho những đồng nghiệp đàm tiếu: "Tôi đã nghe nhiều chuyện tình cảm bi thương của Tiểu Quan rồi, mọi người thỉnh thoảng cũng muốn ăn một chút cẩu lương, thay đổi khẩu vị."
Đào Tri Việt mới vừa tắt PPT, thuận tay gửi văn kiện vào trong nhóm của công ty, nghe vậy ngẩn người, đang tự hỏi mình nên đáp lại như thế nào.

Quan Vũ Đông mới vừa trùng kiến xong thế giới quan của mình còn bước nhanh hơn cả cậu, quay đầu nhìn đám phàm nhân vô tri này, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác tự hào kỳ diệu.

"Các người đã thấy qua rồi đó, buổi trưa vừa thấy trong phòng nghỉ."
Giọng điệu của hắn vô cùng mộng ảo: "Chất lượng hình ảnh 4K siêu rõ nét, màn hình lớn nhìn thẳng, anh chàng soái ca như Tiểu Đào kia chính là buổi trà chiều, nếu không nhớ rõ, buổi chiều còn có tin tức phát lại, đi thôi, đi xem lại nào."
Sau một lúc yên tĩnh, các đồng nghiệp toàn là vẻ mặt tôi đây đang nằm mơ, Quan Vũ Đông cảm thấy mỹ mãn mà uống một ngụm nước ấm.

Không thể chỉ có một mình hắn bị đánh sâu vào linh hồn được.

Buổi chia sẻ cực kỳ nhiều thông tin của tuần này đã thành công kết thúc, trong bối cảnh tất cả mọi người đều bàng hoàng hú vía.

Đào Tri Việt thực sư rất xấu hổ, cũng may mọi người sau khi ăn chanh xong cũng không hỏi nhiều, nhiều nhất chính là chạy tới bắt tay với cậu, bày tỏ sẽ mang đậm tinh thần châu Âu mộng mơ này chơi trò rút bài, hy vọng có thể một phát nhập hồn.

Đào Tri Việt dở khóc dở cười trở về chỗ ngồi, chậm rãi bắt đầu tắt máy tính, chuẩn bị tan tầm.

[ Đào: Buổi chia sẻ kết thúc, mọi người có vẻ đều rất thích, còn nói muốn đến thị trấn Thiên Đường để sống lại thời thơ ấu của mình.


]
[ Đào: Có một đồng nghiệp xem TV với em hồi trưa, bây giờ mọi người đều biết cái người kia là anh.

]
[ Đào: Biệt danh mới của anh: Buổi trà chiều! ]
[ Tiểu Hoắc:!!! ]
[ Tiểu Hoắc: Buổi sáng tôi nên tạo hình mới đúng, thế mà chỉ tùy tiện vuốt tóc.

]
[ Tiểu Hoắc: Xong rồi, tôi quên mất sáng nay mình nói cái gì rồi, hẳn là không có xấu mặt đi.

]
[ Tiểu Hoắc: Hy vọng đồng nghiệp em cảm thấy tôi rất tuấn tú.

]
[ Tiểu Hoắc: Đầu mèo rơi lệ.jpg]
Đào Tri Việt lại bị hắn chọc cười, nghĩ tới con gấu to lớn đầy màu sắc ẩn dưới bộ đồ đó, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cổ xúc động muốn gặp mặt.

[ Đào: Không cần lo lắng, mọi người đều cảm thấy anh là một tổng tài đứng đắn, loại này ảo giác trước mắt tới xem rất ngoan cố.

]
[ Đào: Buổi tối còn bận không? ]
[ Tiểu Hoắc: Diễn đàn sắp kết thúc rồi, chạng vạng có một bữa tiệc buffet món lạnh, sau đó tôi có thể tự do hoạt động.

]
[ Tiểu Hoắc: Muốn đi ăn nhẹ ban đêm không! ]
[ Đào: Ý kiến hay.

]
[ Đào: Nhưng mà em nhìn anh ăn đi _(:з" ∠)_]
[ Đào: Sáng ngày mai em định đi chạy bộ.

]
[ Tiểu Hoắc: Chú chó lăn lộn.gif]
[ Tiểu Hoắc: Hôm qua em cũng nói như vậy! ]
[ Tiểu Hoắc: Tôi cảm thấy, em cần một huấn luyện viên thể hình để thời khắc đốc thúc em luyện tập, như vậy thì em có thể tự tin ăn uống.

]
[ Tiểu Hoắc: Nhắc mới nhớ, hiện tại công ty em xa nhà như vậy, mỗi ngày đều phải dậy rất sớm.

]
[ Tiểu Hoắc: Em có cân nhắc đến việc chuyển nhà không? ]
[ Tiểu Hoắc: Dự án cơ bản đã hoàn thành, tôi đang muốn tìm một tiểu khu tử tế để sinh sống, không muốn lúc nào cũng ở trong khách sạn.

]
[ Tiểu Hoắc: Sau đó, nói không chừng vừa khéo chúng ta sẽ trở thành hàng xóm của nhau.

]
[ Tiểu Hoắc: Tặng kèm hướng dẫn tập thể dục miễn phí cùng với phục vụ tiêu diệt đồ ăn thừa! ]

[ Tiểu Hoắc: Bán manh để qua ải.jpg]
Đây là lần thứ hai Hoắc Nhiên đề cập đến chuyện này, lần trước còn càng thêm uyển chuyển hơn.

Ngày đó Đào Tri Việt làm nhiều bữa tối, cảm thấy trời nắng nóng thì sang ngày hôm sau hương vị sẽ thay đổi, chính là thật sự ăn không hết, thật đáng tiếc mà cho đồ ăn vào trong tủ lạnh, thuận miệng than thở với Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên buổi tối vẫn còn đang bận họp bớt thời giờ trả lời: Tôi thích ăn khuya!
Đào Tri Việt xong việc mới phản ứng lại ý tứ của hắn, muốn đáp lại, nhưng không tìm thấy được cơ hội thích hợp.

Chim cánh cụt bán manh để qua ải trên màn hình nằm thành một cục tròn tròn, ngón tay cậu dao động trên màn hình, trong lòng vẫn còn chút do dự.

Cho dù chỉ là trở thành hàng xóm, nhưng cũng sẽ phát triển từ một cuộc hẹn hò cuối tuần thành sáng chiều gặp nhau.

Khoảng cách hai người càng gần thì càng có thể chia sẻ những điều vụn vặt, Đào Tri Việt lo rằng mình sẽ lẫn lộn giữa hai thế giới khác nhau, không cẩn thận nói ra những điều đã trải qua không thuộc thế giới này, chẳng hạn như trò chơi quỷ hút máu hay cha tan làm mua dưa hấu về, cũng lo lắng rằng liệu mình có thể xử lý một mối quan hệ thân thiết như vậy không.

Những đồng nghiệp khác trong biệt thự căn bản đã đi hết, khi cậu rối rắm ngồi yên trên ghế, trên tầng lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đào Tri Việt theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Dã ôm cây đa có chút hưng phấn đi xuống, như hai người khác nhau với cái người có chút u buồn lúc sáng sớm.

Giang Dã thấy cậu, rất tự nhiên mà chào hỏi: "Còn chưa đi sao?"
Đào Tri Việt gật đầu, tò mò nhìn động tác của hắn.

Giang Dã cẩn thận đặt cây đa lên chiếc bàn tròn nhỏ trên ban công, cẩn thận nhìn ánh nắng vàng một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không nhìn lầm, thật sự đã đâm chồi rồi."
Hắn giống như đang nói chuyện một mình, lại giống như đang chia sẻ với Đào Tri Việt là người duy nhất ở đây.

Cây đa trải qua trận gió lớn đêm qua, lá cây thưa thớt rất nhiều, cành cây mỏng bên cạnh cũng gãy một phần, lộ ra vết thương màu vàng nhạt còn mới mẻ.

Nhưng ở nơi mà ánh mắt của Giang Dã rơi xuống, vỏ cây màu nâu hơi hơi phồng lên, một vài nụ màu nhạt đã xuất hiện.

Hắn chăm chú quan sát, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười.

Đào Tri Việt vào công ty lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, lại ngoài ý muốn cảm thấy biểu tình của hắn rất quen thuộc.

.

ngôn tình hài
Cậu ngẩn người hồi tưởng một lát, mới nhớ tới, Hoắc Nhiên mấy tháng nay hình như cũng nhìn cậu cười như vậy.

Cây đa hướng về phía mặt trời, hấp thu ánh nắng rơi xuống, những chiếc lá xanh mướt của nó rung rinh nhẹ theo gió.

Giang Dã lấy từ trong ngăn kéo của chiếc bàn tròn nhỏ một bản phác thảo, cúi đầu ngồi xuống ghế, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Mà Đào Tri Việt lặng lẽ tan làm, động tác rất nhẹ đóng cửa lại.

[ Đào: Được ^-^]
[ Đào: Hành trình cuối tuần này: Đi xem nhà! ].

Bình Luận (0)
Comment