Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 58


8 giờ tối, Đào Tri Việt mới vừa đi tới cửa tiệm thịt nướng thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống chiếc ô tô vừa đậu bên đường.

Cậu tập trung nhìn, sau đó hơi thất vọng thở dài: "Sao anh lại thay quần áo rồi?"
Hoắc Nhiên giờ phút này và những gì cậu nhìn thấy trên TV vào buổi trưa hoàn toàn khác nhau, hắn thay một thân quần dài áo thun nhẹ nhàng, thoạt nhìn giống như sinh viên.

"......!Em vừa nói muốn ăn thịt nướng, tôi đã thông minh phát hiện ra ý định của em."
Hoắc Nhiên thật tự nhiên đi đến bên cạnh cậu, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không cởi áo khoác trước mặt đám đông đâu."
"Cái gì mà cởi áo khoác?" Đào Tri Việt mặt không đổi sắc nói bậy nói bạ, "Anh mới trở về từ buffet món lạnh, đương nhiên là muốn ăn gì đó nóng."
Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút: "Vậy em muốn nhìn tôi ăn cơm sao? Lúc trước em mới nói là không ăn."
"......" Đào Tri Việt ho khan một tiếng, ý đồ nói sang chuyện khác, "Em còn chưa ăn cơm tối đây, bữa ăn khuya này không tính, mau vào đi, vừa vặn có chỗ trống."
Hiệp thứ nhất kết thúc, miễn cưỡng ngang tay.

Bước vào ngồi xuống trong quán thịt nướng nghi ngút khói, người phục vụ đưa tới hai tờ thực đơn, Đào Tri Việt mới vừa nhìn thì đã nghe Hoắc Nhiên ở đối diện báo tên các món ăn nhanh như gió.

"Miếng thịt ba chỉ thái dày này trông rất ngon, cộng thêm miếng thịt thăn, còn có xương sườn bò bông tuyết, bò viên châu Úc, à, còn có lưỡi bò......!Đều gọi một lần!"
Đào Tri Việt dở khóc dở cười: "Sao lại gọi nhiều thịt bò như vậy?"
"Em thích ăn thịt bò mà!"
Hoắc Nhiên một bên đánh dấu chọn trên tờ thực đơn, một bên một bộ lý do thoái thác với vận tốc ánh sáng: "Đừng lo lắng, em sẽ có huấn luyện viên ngay lập tức, hơn nữa ngày mai đi xem nhà còn phải đi bộ rất nhiều, bốn bỏ năm lên tương đương với việc leo núi, cho nên hôm nay cứ yên tâm mà ăn."
Rất có lý.

Đào Tri Việt đáng xấu hổ mà do dự một chút, sau đó quyết đoán gia nhập vào hàng ngũ gọi món ăn.

"Gọi thêm món nấm đi, khi nướng thì nước nấm sẽ đọng lại ở mặt sau, rất tươi."
"Còn có mì lạnh, hy vọng có thể ngon như dì công ty làm......"

Một lát sau, trên bàn đã chất đầy dĩa, rau thịt tươi ngon mới mẻ khiến người ta hoa cả mắt.

Hoắc Nhiên cầm cái kẹp, trải miếng thịt đậm đà lên giấy bạc có tẩm dầu ăn rồi nướng bằng than hoa nhiệt độ cao, rất nhanh vang lên âm thanh xèo xèo, giọt dầu vàng xuất hiện từ trong miếng thịt ba chỉ.

"Đúng rồi, về việc chuyển nhà, vừa rồi em có nghiên cứu một chút."
Đào Tri Việt là người thuộc phái hành động, một khi đã hạ quyết tâm thì phải lập tức làm ngay.

"Sau này anh hẳn là thường xuyên chạy đến thành phố mới, cho nên em đặt công ty em và thành phố mới là hai điểm cuối, mỗi điểm có bán kính đi làm là nửa tiếng, tất cả các tiểu khu vùng lân cận trong phạm vi chồng chéo đều được lấy từ bản đồ."
Nhân lúc thịt còn chưa chín, Đào Tri Việt bắt đầu chia sẻ thành quả nghiên cứu của mình một cách nghiêm túc: "Giao thông đi lại thuận tiện, tiện nghi sinh hoạt xung quanh đầy đủ hết, tốt nhất là có công viên để tập thể dục và tản bộ, bố cục ngôi nhà phải hợp lý, môi trường tiểu khu cùng bất động sản cũng phải theo tập quán......"
"Đây là yêu cầu của em đối với việc thuê nhà, anh có ý tưởng gì khác không?"
Hoắc Nhiên chăm chú lắng nghe: "Không có, rất toàn diện, tôi nghe em."
"Dựa theo những điều kiện này, em đã lựa chọn ra bảy tiểu khu, tất cả đều đạt tiêu chuẩn, nhưng trong đó có một ít khu dân cư tương đối cũ, cũng có những tiểu khu giá cả rất đắt đỏ."
"Suy xét đến những điều kiện sống thông thường và nhu cầu thực tế của anh, cho nên em đã loại trừ những khu chung cư cũ, cùng với những tòa nhà thương mại và dân cư hỗn hợp với những người lộn xộn."
Hoắc Nhiên sửng sốt một chút, đang định lên tiếng thì thấy cậu tiếp tục nói.

"Với em mà nói, chi phí hiệu quả của tiểu khu xa hoa không cao nên cũng loại trừ.

Cuối cùng em lựa chọn một tiểu khu có điều kiện tương đối tốt nhất, Gia An Danh Uyển được bàn giao năm năm trước, cách công ty em và thành phố mới khoảng 15 phút lái xe."
"Hiện tại tỷ lệ lấp đầy rất cao nên không cần lo lắng về tiếng ồn.

Việc xanh hóa tiểu khu rất tốt, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng hợp lý, em cảm thấy ánh sáng sẽ không tồi."
Đào Tri Việt mở những bức ảnh của tiểu khu trong album điện thoại, lướt qua bếp lò đưa cho Hoắc Nhiên phía đối diện.

"Định vị của nhà phát triển là một tiểu khu đáng sống theo phong cách hoa viên, có thể đánh giá khu vườn thông qua ảnh chụp, để xác nhận xem nó có sống được hay không, em tìm thấy rất nhiều bình luận trên mạng nhắc đến tên tiểu khu này, tỷ lệ khen ngợi rất cao, hầu hết chủ sở hữu đều là những người có thu nhập trung bình mua nhà lần hai, trong đó có rất nhiều người đã kết hôn sinh con."
"Hơn nữa có thể đánh giá căn cứ vào những từ khóa khác nắm bắt được, bởi vì vị trí tiểu khu nằm gần lối vào tàu điện ngầm và trạm xe buýt, nên tiền thuê đắt hơn một ít so với các tiểu khu xung quanh, cho nên hầu hết họ là chủ sở hữu, không có quá nhiều dân cứ lưu động, quản lý tiểu khu rất nghiêm khắc, ra vào đều phải quẹt thẻ."

"Em đoán là vì có trẻ em, cho nên nhóm chủ rất có ý thức an toàn, bầu không khí trong tiểu khu rất tốt, thường xuyên tụ tập sinh hoạt, nhìn thấy người lạ sẽ rất cảnh giác, xác suất kẻ gian lẻn vào hẳn là rất thấp."
"Trên tất cả các trang web cho thê, em phát hiện Gia An Danh Uyển có tổng cộng mười lăm căn hộ cho thuê, không gian lựa chọn rất lớn, ngày mai có thể xem xét từ thứ một ngay tại chỗ."
Cuối cùng, Đào Tri Việt nghiêm túc tổng kết lại bài phát biểu của mình: "Thực ra tiểu khu này rất phù hợp với tiêu chuẩn mua nhà trong tương lai của em, nhưng em vẫn còn đang nỗ lực làm việc để kiếm tiền, hy vọng dự án này có thể online thuận lợi, phát thêm một ít tiền thưởng, hiện tại xem như em có thể cảm nhận trước được môi trường sống lý tưởng, có lẽ sẽ giúp cho công việc hằng ngày có động lực hơn."
"Em nghĩ anh hẳn cũng sẽ hài lòng với tiểu khu này, nếu anh không hài lòng, em có thể lên phương án thay thế."
Đào Tri Việt giới thiệu xong, thả lỏng uống một ngụm nước chanh, nhìn thịt nướng chất đầy, kinh ngạc nói: "Thịt hình như bốc khói."
Hoắc Nhiên nghe xong hoàn toàn quên mất lật miếng thịt, nghe vậy vội vàng cầm cái kẹp bắt đầu kéo miếng thịt bị dính vào giấy nướng.

Đào Tri Việt bắt được cơ hội cười nhạo hiệp thứ hai: "Anh thật ngốc, nếu không để em nướng cho."
"Không được!" Hoắc Nhiên kiên quyết dùng sức khống chế cái kẹp, "Em thắng tuyệt đối ở mảng tìm nhà ở, tôi chỉ có thể nướng thịt thôi."
"Em đã tra xét từ sớm rồi sao? Chi tiết tỉ mỉ như vậy."
Đào Tri Việt lắc đầu: "Không có, buổi chiều tối lúc nhắn tin cho anh thì mới quyết định, không muốn quấy rầy thế giới hai người của sếp, cho nên đi một chuyến đến tiệm net."
Sau đó cậu lẩm bẩm: "Về nhà em còn phải tối ưu hóa chương trình một chút, làm một trình thu thập thông tin có thể chạy ổn trên điện thoại của mình, như vậy thì không cần mỗi lần đều vội vã tìm máy tính."
Hoắc Nhiên không khỏi cảm khái: "Hiệu suất thật cao, tôi còn đang tưởng tượng tìm nhà ở khắp nơi, kết quả là em đã xác định chính xác ngôi nhà cụ thể rồi."
"Hiện tại tôi có thể tưởng tượng dáng vẻ làm việc của em như thế nào rồi, có đồng nghiệp như vậy thật tốt."
Đào Tri Việt vô cùng cảnh giác: "Trước khi dự án này kết thúc em sẽ không đi ăn máng khác đâu, cho dù là anh đào em cũng không được."
"Thật vậy sao?" Hoắc Nhiên cho cậu kẹp thịt, giả bộ cúi mặt suy sụp, "Chúng ta thật sự không có cơ hội trở thành đồng nghiệp sao?"
"......!Em có thể gửi cho anh một thẻ trải nghiệm giới hạn vào cuối tuần."
Đào Tri Việt cầm đũa lên, nóng lòng muốn chọc những cây nấm nướng như một cái chén nhỏ.

"Nếu anh còn có yêu cầu nào khác, cứ tùy tiện đề cập, ngày mai em sẽ tiếp tục tối ưu hóa lên phương án xem nhà."
Chén nấm nhỏ chứa đầy nước cốt màu nâu nhạt và trong, phản chiếu ánh đèn rực rỡ và bóng người đong đưa, hương thơm lan toả bốn phía.

"Không có nhu cầu, tôi cảm thấy rất tốt." Hoắc Nhiên nghiêm túc trả lời, "Mỗi chỗ đều suy xét rất chu đáo, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của tôi, tôi đã nghĩ sẽ chuyển nhà suốt đêm."
Vì thế Đào Tri Việt cũng bật cười, "Có người đồng nghiệp như anh cũng thật tốt."

Cậu cẩn thận gắp cây nấm đã nướng lên, cố gắng không làm đổ nước nấm trân quý, sau đó bỏ vào trong chén của Hoắc Nhiên.

"Mời anh ăn nấm."
"Thơm quá, nhưng tôi muốn uống coca.

Sao có thể ăn thịt nướng mà không có coca lạnh được!"
"Vậy không cần ăn thịt nướng, ăn nhiều nấm và rau dưa thôi."
"......!Tôi đột nhiên phát hiện nước chanh cũng rất ngon, chờ tôi hỏi phục vụ cho thêm đá viên đã."
Đá viên bất ngờ rơi xuống cốc nước chanh trong suốt, những lát chanh vàng tươi chìm xuống đáy cốc, nổi lên bọt khí nhỏ.

Trong hương thơm thịt nướng nồng đậm, kỹ năng nướng thịt của Hoắc Nhiên dần dần được hoàn thiện, thậm chí có thể cung cấp dịch vụ nướng chín chính xác.

Dưới tác dụng kép của thức ăn và cuộc sống mới, Đào Tri Việt đang có tâm tình rất tốt, bỗng nhiên cậu thoáng thấy một người đàn ông trung niên ở bàn bên cạnh đang tò mò đánh giá Hoắc Nhiên, còn thỉnh thoảng xem màn hình điện thoại, giống như xác nhận cái gì.

Người đàn ông trung niên vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu, mỉm cười xin lỗi, đơn giản xê dịch đến đây.

"Xin hỏi một chút, cậu có phải là người trên tin tức hôm nay Hoắc......!Hoắc Nhiên không?"
Hắn lắc lắc hình ảnh trên màn hình điện thoại, đó là bản tóm tắt tin tức trọng đại ngày hôm nay trên diễn đàn địa phương, trên diễn đàn có ảnh chụp màn hình Hoắc Nhiên đang trầm ổn lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên Đào Tri Việt gặp phải trường hợp như vậy, còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy Hoắc Nhiên đang dốc lòng nghiên cứu kỹ miếng thịt ngẩng đầu lên, biểu tình vô cùng mờ mịt.

"Cái gì đốt?" Hắn nhìn lướt qua điện thoại của người đàn ông trung niên, "Tôi giống với người này sao?"
Sau đó hắn vô cùng kinh ngạc nói: "Không phải đâu? Tôi mà già như vậy à......"
Người đàn ông trung niên:......!
Đào Tri Việt:......!
Người đàn ông trung niên xấu hổ lui về, xấu hổ nhìn kỹ lại: "Thật xin lỗi, tôi nhận sai người, làm phiền các cậu rồi."
Đào Tri Việt một tay chống mặt, cố gắng kìm lại nụ cười, không muốn để người đàn ông trung niên phát hiện ra điều khác thường.

"Sao mà giọng điệu của anh lại hợp tình hợp lý như vậy chứ......"

Hoắc Nhiên quay mặt đi cười rộ lên, theo đó nhỏ giọng nói: "Phong cách ăn mặc và biểu cảm khi đi làm của tôi đều bắt chước ba, tôi cảm thấy tác dụng toàn diện phía sau sẽ khiến tôi trông già hơn tuổi thật, hiện tại xem ra, bộ dưỡng da giới hạn đi làm là rất cần thiết."
"Hôm nay thất sách rồi, chỉ lo thay quần áo, quên lại đổi kiểu tóc." Hoắc Nhiên kiểm điểm nói, "Lần đầu tiên lên TV, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."
Trước đây khi Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên cùng nhau đi ra ngoài, nhiều nhất là vì ngoại hình của họ đã thu hút sự chú ý, bây giờ sau khi dự án TOD đã được xác nhận, Hoắc Nhiên là người phụ trách đóng quân lâu dài ở đây, không tránh được phải thường xuyên tham gia các loại hoạt động công khai, độ nhận diện của công chúng sẽ càng cao hơn.

Về sau Hoắc Nhiên sẽ rất khó đi tản bộ, quang minh chính đại không hề ngụy trang gì giống như trong quá khứ.

Khi Đào Tri Việt chọn nhà ở, cậu đã suy xét đến tính riêng tư và an toàn, chỉ là không ngờ giữa trưa mới phát tin tức xong, nhanh như vậy mà buổi tối đã có người nhận ra.

"Ngày mai làm sao bây giờ? Người môi giới nhà cửa quen thuộc nhất với các loại chuyện lớn nhỏ liên quan đến đất đai, em đoán là họ đã xem nó nhiều lần trong bản tin ngày hôm nay, suốt đêm đẩy mạnh tiêu thụ bất động sản ở thành phố mới."
Nhớ lại chiếc khẩu trang mà cả hai đã đeo trong lần gặp đầu tiên, Đào Tri Việt cảm thấy buồn cười, lại có chút lo lắng: "Bây giờ thời tiết nóng thế này, mang khẩu trang sẽ chán lắm."
Hoắc Nhiên hiển nhiên cũng nhớ đến một ngày khiến người ta khó quên kia, hắn trầm tư một lát, có linh cảm: "Vậy thì đổi vị trí che đi!"
Buổi sáng ngày hôm sau, theo thời gian thỏa thuận giữa Đào Tri Việt cùng người môi giới, hai người đúng giờ xuất hiện ở cửa tiểu khu Gia An Danh Uyển.

Nhìn cây xanh và bụi hoa trải khắp nơi trong tiểu khu, Đào Tri Việt gật đầu tán thành: "Vật thật cũng tương ứng với ảnh chụp."
"Tôi cảm thấy bảo vệ thoạt nhìn có chút khẩn trương." Hoắc Nhiên nói bên tai cậu, "Chúng ta trông không giống như hai vệ sĩ, sớm biết thế tôi đã mang tây trang, hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Không biết, nhưng em cảm thấy trước mặt mình giống như một lát nước nấm, rất tốt để bảo vệ mắt."
"A, tôi lại nghĩ đến thịt nướng đêm qua, trong một tháng cũng không muốn ăn lại, thật căng bụng."
"Hai tuần trước khi anh bước ra khỏi tiệm thịt nướng cũng nói như vậy."
"Thật vậy sao? Sao mà tôi không nhớ rõ thế."
"Lần sau em sẽ ghi âm."
Một chị gái môi giới mang theo một chùm chìa khóa lớn đã đợi rất lâu dưới cây lớn bên cạnh, khẩn trương nhìn hai người đàn ông đeo kính râm đang đứng thẳng người thấp giọng nói chuyện với nhau, phát hiện xung quanh quả thật không có ai giống như là khách hàng, đành phải thấp thỏm bất an đi chào hỏi.

"Chào, chào hai vị, là Đào tiên sinh đã hẹn xem nhà trước sao?"
Sau đó hai người rất ăn ý mà ngừng nói chuyện phiếm lại, quay đầu, dùng cặp kính râm thâm thúy nhìn cô, chỉnh tề gật đầu.

Chị gái môi giới:......!
Run bần bật.jpg.

Bình Luận (0)
Comment