Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 109 - Chương 109. Nữ Nhân Chính Là Để Thương! (1)

Chương 109. Nữ nhân chính là để thương! (1) Chương 109. Nữ nhân chính là để thương! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Mới vừa sử dụng pháp thuật, một đạo huyết quang đã lao đến trước mắt!

Mà rõ ràng đạo pháp cứng như Bàn Thạch, trong nháy mắt tiếp xúc với nắm đấm của hắn, bị nghiền nát giống như là bọt biển vậy!

- Đây là cái gì ?

Lâm Lang Nguyệt phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Cả người rút ra né tránh, mới vừa bay lên trời, ánh mắt đã bị một bàn tay lớn bao trùm.

Tay phải của Lý Nhiên cầm lấy đầu của nàng ta, hung hăng ném xuống đấy, ánh mắt lạnh lùng mà khát máu!

Lâm Lang Nguyệt nhanh chóng bóp nát một khối ngọc bội, trên người thần quang hiện ra, ngay sau đó “ầm” một tiếng lao vào trong lòng đất!

Gạch đá nổ tung, địa nứt thiên băng!

Bụi mù từ từ tản đi.

Mặt đất xuất hiện một hố sâu khổng lồ.

Lâm Lang Nguyệt nằm trong hầm, cả người bị thần quang trầm tĩnh bao trùm, giống như vỏ trứng gà trong suốt.

Thân là truyền nhân của Thiên Xu Viện, chính là không bao giờ thiếu pháp bảo, vòng bảo vệ này có thể không bị ảnh hưởng bơi Đãng Ma Thạch. Rõ ràng là phẩm tương cực cao!

- Cắt, vỏ rùa này đúng là đủ nhiều đấy.

Lý Nhiên dứt khoát tháo xuống bao tay, lạnh lùng nhìn Lâm Lang Nguyệt.

Mặc dù Đãng Ma Thạch rất mạnh và có tác dụng phá pháp Cấm Ma nhưng nó chỉ có thể được sử dụng cho đạo pháp Độ Kiếp Kỳ trở xuống.

Thần quang bảo hộ trước mặt Lâm Lang Nguyệt hiển nhiên không phải là ma khí bình thường.

Hơn nữa hắn lo lắng Lý lão đầu sẽ nổi điên, những viên đá nhỏ của Lý Nhiên phù hợp với những phép thuật thông thường, nhưng đối với những phép thuật quy mô lớn của Đại hình đạo pháp là không đủ, cho nên hắn trực tiếp bỏ găng tay đi để tránh phá game.

- Ngươi với ta không thù không oán vì cái gì ngươi đến tận đây ?

Lâm Lang Nguyệt lên tiếng hỏi.

Nàng ta thật sự rất đẹp.

.

Lúc này Lâm Lang Nguyệt đang nằm trong hầm, búi tóc có hơi lộn xộn, môi hàm ngọc võ, mặt cười đẹp tựa Ngọc Vô Hà.

Dáng vẻ bây giờ của nàng ta khác hẳn với dáng dấp bay bổng trên trời như vừa rồi, không có cảm giác xa cách lạnh lùng như vậy nữa nhưng lại càng có thể khơi dậy dục vọng của người khác.

Lý Nhiên thản nhiên nói:

- Ta và một lão đầu có ước định một khi gặp phải ái đồ của chưởng môn Thiên Xu viện, ta nhất định phải hung hăng đánh cho một trận.

- Lão đầu sao?

Lâm Lang Nguyệt nhướng mày, Thiên Xu viện từ trước tới nay không tranh không đoạt, siêu phàm thoát tục, cũng chưa từng nghe nói qua là có kẻ thù truyền kiếp a?

- Còn có một chuyện …

Lý Nhiên cười lạnh nói:

- Lão tử ghét nhất loại người như ngươi đã làm người gác cổng lại còn muốn làm tiên tử, ngươi không phải là minh nguyệt cao tận chín tầng mây sao? Lão Tử sẽ tự tay đánh ngươi rớt xuống phàm trần!

- Ngươi!

Lâm Lang Nguyệt đáy mắt hiện lên một tia tức giận.

Ma Đầu này lại có thể nói nàng ta là... Loại người như vậy, Lâm Lang Nguyệt chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy!

Lý Nhiên con ngươi đỏ sẫm như máu,

- Chuẩn bị xong chưa?

- Ừm?

Lâm Lang Nguyệt sửng sốt.

Chỉ thấy bắp thịt của Lý Nhiên buộc chặt, cả người phun trào linh lực, xung quanh thân thể hắn hình thành một sóng lửa dài gần một tấc, sau đó hắn tung ra một quyền như sao chổi đánh tới chỗ Lâm Lang Nguyệt.

Oanh!

Lá chắn bảo hộ tỏa ra ánh sáng thần thánh, ngăn cản Quyền Kính lại, nhưng hòn đá ở phía dưới Thạch Mãnh lại nổ tung.

Lâm Lang Nguyệt lắc đầu nói:

- Đừng phí công vô ích nữa, đây là chí bảo Phong Linh Ngọc, có thể ngăn cản được một kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kỳ, không phải là thứ mà ngươi có thể phá hỏng.

Lý Nhiên nở một nụ cười lãnh khốc.

- Ồn ào.

Tiếp đó lại một quyền nữa đánh tới.

Rầm rầm rầm rầm!

Lý Nhiên cả người huyết khí tràn ngập, giống như một mãnh thú hình người không biết mệt mỏi.

Hai nắm đấm của hắn đấm xuống như mưa rơi, một quyền so với một quyền lại nhanh và mạnh mẽ hơn!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể có một đàn voi đang đi ngang qua khiến toàn bộ khu phế tích đều rung chuyển.

Ánh sáng trên vòng bảo vệ đã tắt.

Lúc đầu nó còn có thể ngăn cản được lực lượng đánh xuống nhưng Lý nhiên công kích như mưa, dần dần nó đã có hơi di chuyển.

Miệng nhỏ của Lâm Lang Nguyệt khẽ nhếch, ánh mắt của nàng ta cuối cùng cũng trở nên sợ hãi.

Đây chính là Phong Linh Ngọc a, vậy mà lại bị một cái Kim Đan chỉ dùng thân thể là có thể đánh vỡ sao?

Cho dù lực phản chấn của nó có thể đánh chết hắn a!

- Răng rắc.

Một âm thanh giòn giã dường như vang lên trong trái tim Lâm Lang Nguyệt.

Lâm Lang Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cảm giác sợ hãi mà trước đó chưa từng có đang bủa vây lấy nàng ta, làm cho nàng ta hít thở cũng trở nên khó khăn.

Xuyên qua thần quang hộ thể, Lâm Lang Nguyệt nhìn thấy con ngươi hung ác trong đôi mắt lãnh khốc kia, trái tim nàng ta dường như thắt lại.

Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lâm Lang Nguyệt:

- Thì ra ta cũng sẽ sợ chết.

Nhìn nam nhân kia từng quyền từng quyền đánh tới, vòng ánh sáng càng ngày càng run chuyển, điều này cũng làm cho lòng của nàng ta càng lo lắng.

Lâm Lang Nguyệt không phải là chưa từng giết người.

Nhưng đều là triệt đầu triệt đuôi đuổi giết, ở khoảng cách thật xa nàng ta dùng pháp thuật để kết liễu người đó. Chưa từng trải qua loại cảm giác như dã thú liều mạng tranh đấu này.

Bình Luận (0)
Comment