Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 116 - Chương 116. Lễ Vật Kỳ Quái!

Chương 116. Lễ vật kỳ quái! Chương 116. Lễ vật kỳ quái!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Huyền Linh Sơn, đạo trường.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, các đệ tử ăn cơm trưa xong thì an vị ở nơi nghỉ ngơi trong đạo trường của Huyền Linh Sơn.

Một đám đệ tử vây xung quanh Lộc Hân Nhiên, chớp chớp mắt mà nghe nàng ta liên tục liếng thoắng.

- Đó chính là Sĩ Vạn Thái Sơn khắp nơi đều tràn đầy yêu thú đáng sợ, là một trong những nơi nguy hiểm nhất ở Hạo Thổ này đó! Hàng năm tông môn rèn luyện đều khó tránh khỏi chuyện sẽ có người thương vong.

- Nhưng lần này, nhờ Thánh Tử dẫn đội mà chúng ta không chỉ hoàn thành nhiệm vụ với tốc độc nhanh nhất mà còn đạt thành kỳ tích không hề sụt giảm số người!

- …

- Còn nhớ đó là một Đại Hùng Yêu cao tới mười mấy mét, tru lên một tiếng rồi nhào tới đánh. Lúc đó bọn ta cực kỳ sợ hãi…

- Kết quả Thánh Tử đại nhân “soạt” một thương, tốc độ cực kỳ nhanh, trực tiếp chém con Hùng Yêu kia ra thành hai khúc…

Lộc Hân Nhiên nói liên tục, còn khoa tay múa chân phụ họa, nước miếng văng tung tóe.

Mà các đệ tử không tham gia vào trận rèn luyện lần này đều nghe đến say mê.

Cuối cùng nàng ta còn bắt chước giọng điệu nói chuyện của Lý Nhiên:

- Tiên Lộ bần hàn, đại đạo khó cầu!

- Chúng ta chỉ có dũng cảm tiến tới, hát vang tiến mạnh thì mới có thể trở nên bất diệt được!

- Tu hành quan trọng nhất là thiên phú, nhưng thứ càng quan trọng hơn cả thiên phú chính là niềm tin không bao giờ lùi bước!

Lời nói hùng hồn dõng dạc này làm cho các đệ tử khác nghe vào đều nhiệt huyết sôi trào.

Có một đệ tử nhấc tay lên hỏi.

- Lộc sư tỷ, vậy ngươi nói khi nào thì Thánh Tử đại nhân sẽ trở về?

- Đúng vậy đó, chúng ta thật là muốn gặp mặt Thánh Tử.

- Nghe nói dáng dấp của Thánh Tử đẹp trai lắm đó.

Trong mắt của đám đệ tử này đã coi Lý Nhiên thành thần tượng luôn rồi.

Lộc Hân Nhiên thở dài.

- Đừng nói là các ngươi, chính ta cũng muốn biết đây này… thật là nhớ Thánh Tử đại nhân quá đi…

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận rối loạn, một tiếng kêu hưng phấn truyền đến:

- Là Thánh Tử! Thánh Tử đã trở về!

- Cái gì?

Lộc Hân Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

Chỉ thấy một chiếc Long Liễn xa hoa đang ngự không mà đến, sáu con tuấn mã ngẩng đầu hí dài, kèm theo một hồi loan minh phượng tấu rồi chậm rãi đáp xuống trên đạo trường.

Lý Nhiên đẩy cánh cửa kim sắc ra, thích ý mà duỗi người.

- Nhanh như vậy mà đã đến rồi à? Có pháp bảo này thay cho đi bộ, quả thực còn thoải mái hơn so với khoang hạng nhất nữa!

- Thánh Tử đại nhân!

Theo một tiếng gọi quen thuộc đó là một thân ảnh nhỏ nhắn bổ nhào đến.

Lộc Hân Nhiên đâm thẳng vào trong lòng Lý Nhiên, ôm lấy cổ hắn mà vuốt ve, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi.

- Thánh Tử đại nhân, cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi, người ta nhớ ngươi muốn chết…

- …

Chân mày của Lý Nhiên giật giật, hắn xách cổ áo của nàng ta rồi vung tay lên hất ra ngoài.

Đám đệ tử mới kia mang theo đôi mắt tràn đầy ánh sao mà nhìn hắn chằm chằm.

Đây chính là Thánh Tử đại nhân đó sao?

Thật là đẹp trai!

Quả thực còn anh tuấn hơn so với trong truyền thuyết gấp trăm lần nữa!

...

Xào xào!

Một đám đệ tử trẻ tuổi tràn lên, bọn họ đều đứng ở trước mặt Lý Nhiên.

Mặc dù tu vi của bọn họ cũng không thâm hậu nhưng trong mắt của mỗi người đều tràn đầy vẻ kiên nghị, khác hoàn toàn so với đám đệ tử mới mẻ kia.

Đây đều là những đệ tử đã đi theo hắn đến Sĩ Vạn Thái Sơn rèn luyện.

Sau khi trở về từ trận rèn giũa lần trước thì đã có một phần ba số người đột phá một cảnh giới nhỏ, trong đó còn có một nửa là được thu vào nội môn.

Tỉ lệ cao đến mức ngay cả trưởng lão cũng chậc lưỡi mà nói kỳ lạ.

- Bái kiến Thánh Tử đại nhân!

Bọn họ đồng loạt quỳ một chân trên đất, giọng nói vang dội chọc thủng cả bầu trời.

Ánh mắt của Lý Nhiên đảo qua gương mặt của mỗi một người. Bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, trong mắt lóe ra vẻ cuồng nhiệt và sùng bái.

- Tu luyện cho tốt đi.

Hắn thản nhiên nói.

- Dạ!

Các đệ tử cao giọng đáp.

Dịch Thanh Lam đứng bên trên đám mây, yên lặng mà nhìn một màn này.

- Đây chính là Lý Nhiên sao? Căn cốt cũng thật là tốt, đáng tiếc lại tiến nhập vào Ma Môn.

- Từ xưa đến nay, người trong Ma Môn kiêu căng khó thuần, thế mà lại có người tin phục hắn như thế, e rằng là có chỗ nào đó hơn người.

- Nhưng bất kể có như thế nào đi nữa thì hắn cũng không nên tổn hại đến đạo tâm của Lang Nguyệt!

Trong mắt Dịch Thanh Lam lóe lên vẻ tức giận, trong nháy mắt, phía chân trời xa xa đã dâng lên gió giục mây vần!

Nhưng sau đó, nàng ta nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình với Lãnh Vô Yên, cuối cùng chỉ đành lắc đầu mà thở dài không tiếng động.

- Tên bà nương điên khùng kia… thôi bỏ đi, chuyện của bọn trẻ vẫn cứ giao cho bọn chúng tự mình xử lý vậy.

Nàng ta nghiêm túc mà liếc mắt nhìn Lý Nhiên, sau đó hóa thành lưu quang rồi phóng vút đi.

Dường như Lý Nhiên đã phát giác được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy ánh nắng tươi sáng chiếu rọi, không có bất kỳ dị dạng gì cả.

- Chắc có lẽ là ảo giác thôi.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả các đệ tử, hắn chắp hai tay ra sau lưng rồi chậm rãi mà ung dung rời đi.

Bình Luận (0)
Comment