Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Không tính, không tính. Nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là hôn gián tiếp thôi, không được tính là hôn môi.
- Vậy thì là cảm giác gì đây… Phi phi phi. Ai muốn hôn nhau với hắn chứ?
Đang lúc Lãnh Vô Yên tinh thần phân liệt thì cửa phòng bị gõ vang.
Trong nháy mắt, nàng lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Thị vệ thận trọng đi tới rồi cung kính mà nói:
- Chưởng môn, quấy rầy ngài nghỉ ngơi rồi.
- Chuyện gì?
Lãnh Vô Yên hỏi.
Thị vệ đưa một cái hộp lên.
- Đây là Thánh Tử bảo ta giao lại cho ngài.
Lãnh Vô Yên sửng sốt.
Lại là lễ vật à?
- Để xuống đó đi.
- Vâng.
Sau khi thị vệ để đồ xuống thì xoay người rời đi.
Lãnh Vô Yên cầm lấy chiếc hộp bằng gỗ tử đàn kia, trong mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.
- Hừ, cho rằng tặng vài món lễ vật là đã có thể đả động bổn tọa rồi hả?
- Để xem lần này ngươi tặng cái gì đây…
Nàng cẩn thận nhìn ngắm cái hộp một chút, cứ luôn cảm thấy cái hộp này khá quen.
Đột nhiên một suy nghĩ lóe qua trong đầu, đây không phải là giống với chiếc hộp mà lúc trước Lý Nhiên dùng để đựng Lưu Ảnh Thạch sao?
Nhớ tới trận tỏ tình lần đó, nhịp tim của Lãnh Vô Yên không khỏi gia tốc.
Nàng mở hộp ra, lúc này không có tiên khí hay linh quang gì cả, chỉ thấy bên trong có một quyển sách nhỏ nằm an tĩnh ở đó.
Là một xấp giấy tuyên thành được đóng lại thành một quyển sách.
Phía trên giấy tuyên thành còn được gia tăng thêm chút pháp thuật khiến cho trang giấy trở nên cứng rắn và dẻo dai hơn rất nhiều.
Lãnh Vô Yên mở tập sách ra, mặt trên có vẽ một bức đồ họa.
Hình vẽ là một nữ tử đang tựa người vào lan can mà nhìn ngọn núi tuyết trắng xóa ở trước mặt. Bút pháp trên bức họa này rất đặc biệt, không phải như mấy kiểu tác phẩm múa bút vẩy mực lưu hành trong thế giới phàm tục, mà bức họa này được dùng loại bút vô cùng tinh tế từ lông của Yêu Hồ phác họa nên.
Dùng những đường nét đơn giản nhất nhưng lại có thể bày biện ra hiệu quả cực kỳ giống như thật.
Phơi bày dáng vẻ lạnh lùng của nữ tử một cách hoàn mỹ.
Trong mắt Lãnh Vô Yên lóe lên một tia kinh diễm.
- Không nghĩ tới Nhiên Nhi còn có bản lãnh như vậy nữa.
Nàng tiếp tục lật sách ra trang sau, từng bức họa hiển hiện ra trước mắt nàng, bắt đầu từ khi Lý Nhiên bày tỏ, mỗi một chi tiết khi hai người ở bên cạnh nhau đều được khắc họa vào bên trong đó.
Chỉ có điều, trong đó có rất nhiều trang sách có nội dung tương tự, chỉ là động tác có hơi khác biệt.
Lãnh Vô Yên chậm rãi liếc nhìn, vẻ mặt nàng khi thì xấu hổ, khi thì vui mừng, khi thì oán hận.
Xem đến trang cuối, nàng vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
- Không nghĩ tới hắn có thể nhớ kỹ mỗi một thời khắc chúng ta chung đụng với nhau, nhớ cực kỳ rõ ràng.
Khóe miệng của Lãnh Vô Yên nhếch lên thành một nụ cười, trong mắt lăn tăn sóng gợn.
Lúc này, nàng chú ý tới một góc bên trái của trang cuối cùng còn ẩn chứa nội dung.
Trên đó viết một hàng chữ nhỏ: “Cuốn tròn tập sách lại, ngón cái đè vào sát bên cạnh rồi lật xem thật nhanh.”
Phía dưới còn kèm theo một vài nét bút đơn giản, phân tích từng bước một cho nàng.
Lãnh Vô Yên sửng sốt.
- Còn có cách xem như vậy nữa sao?
Nàng bắt đầu làm từng bước theo chỉ dẫn.
Cuốn tròn tập tranh lại rồi dùng đầu ngón cái đè chặt vào cạnh sách, nhẹ nhàng buông ra, tranh ảnh lật động một cách nhanh chóng.
Trong nháy mắt, Lãnh Vô Yên giật mình.
Chỉ thấy thuận theo sự chuyển động của tranh ảnh, thế mà nhân vật trên đó lại có thể động đậy!
Từ khi Lý Nhiên lớn tiếng tỏ tình trên đỉnh núi La Sát, đến trận luận bàn “ngoài ý muốn” ở biệt uyển phía sau núi kia.
Cuối cùng đến lời hẹn thề lần đó, Lý Nhiên cắn lên hình nhân được làm bằng đường một cái, hai người chơi đùa trên mặt tuyết, để lại một chuỗi vết chân…
Một vài bức đồ họa bất động nhưng lại bày biện ra hiệu quả như vậy.
Mỗi một động tác đều rất sống động!
So sánh với lần đầu tiên xem là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau!
Phảng phất như trong nháy mắt, một viên đạn ngọt ngào đã bắn trúng vào trái tim của Lãnh Vô Yên.
Nàng ôm lấy gò má nóng bừng của mình, dòng nước lóng lánh trong đôi mắt gần như muốn chảy xuống.
- Tên nghịch đồ này…
- Không được, bổn tọa không nhịn được nữa rồi, bổn tọa thật sự muốn nhìn thấy hắn ngay lập tức!
Bây giờ, Lãnh Vô Yên không hề có tâm tư lạnh nhạt với hắn nữa.
Mấy chuyện hôn ước gì đó đều quên hết đi, những sự oán giận cũng đều tan thành mây khói. Bây giờ, nàng chỉ muốn ngồi chung một chỗ với Lý Nhiên, dù cho chỉ là nói vài câu thôi cũng được…
- Người đâu!
Lãnh Vô Yên kêu lên một tiếng.
Thị vệ lên tiếng trả lời rồi đi đến, quỳ một chân trên mặt đất.
- Chưởng môn có gì phân phó?
- Hai ngày này, nếu như Thánh Tử có trở lại…
Lãnh Vô Yên nghiêng đầu nhìn qua, vành tai cũng có chút đỏ lên.
- Ngươi… các ngươi không được phép ngăn hắn.
…
Trong phòng ngủ.
Lý Nhiên xuyên ra bên ngoài cửa sổ mà nhìn về phía La Sát Phong ở xa xa, hắn không khỏi thở dài một tiếng.
- Aizz, đúng là phao nữu nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng (*) mà!
(*) Phao nữu nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng: ý chỉ nam chính ban đầu thì vui vẻ đi tán gái, đến lúc lại dốc hết vốn liếng để theo đuổi vợ. Bắt nguồn từ câu nói “Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng” trong những bộ phim thần tượng: ban đầu nam chính ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, không để ai vào mắt, cuối cùng vẫn phải mặt dày theo đuổi vợ yêu.