Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 119 - Chương 119. Vui Vẻ Tán Gái Lúc Nhất Thời! (1)

Chương 119. Vui vẻ tán gái lúc nhất thời! (1) Chương 119. Vui vẻ tán gái lúc nhất thời! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Giọng nói của Lãnh Vô Yên có hơi run run.

- Đây chính là những thứ mà Nhiên Nhi đã thu hoạch được bên trong bí cảnh đó sao?

Nàng biết những tiên tài này cực kỳ có giá trị, cũng biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với Tu Hành Giả.

Đây là Thiên Đại Tạo Hóa đó!

Thế mà Lý Nhiên lại đưa hết tất cả cho nàng!

- Hừ, cho rằng như vậy là đã có thể lấy lòng được bổn tọa rồi hả?

Lãnh Vô Yên mím môi, nhưng có làm thế nào cũng không thể giấu được ý cười trong mắt.

Không phải bởi vì những trân bảo quý hiếm này mà là vì chân tình ẩn chứa trong đó.

Lúc này, Lãnh Vô Yên chú ý tới trong hộp vẫn còn có một thứ khác nữa.

- Đây là… Tảng đá à?

Nàng vươn tay ra, mới nhìn thoáng qua thì không khỏi giật mình một phen.

Đây là một khối thạch điêu được khắc thành từ Đãng Ma Thạch.

Là một hình như nữ tử được làm bằng đường.

Nữ tử với xiêm y đơn bạc dưới lớp áo bào trắng, để lộ ra cần cổ thon dài, làn váy tung bay, đôi chân thẳng tắp, nhỏ nhắn mà lại tinh tế.

Trong tay còn cầm một hình nhân được làm bằng đường.

Vẻ mặt nữ tử tựa như giận giữ lại tựa như vui mừng, mặc dù không có hề mảy may hiện lên trên khuôn mặt nhưng Lãnh Vô Yên chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra.

Chính là nàng.

Không nói tới kỹ thuật điêu khắc này trông không quá sống động, thậm chí một vài đường nét còn rất cứng, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra được dụng tâm của người điêu khắc.

Lãnh Vô Yên nhìn chằm chằm vào thạch điêu, dường như nàng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ vụng về của Lý Nhiên lúc điêu khắc hình nhân này.

Trong mắt nàng dâng lên một lớp sương mù, nàng quay phắt đầu đi, thấp giọng mà nói:

- Cái tên nghịch đồ này, thật sự là quá đáng ghét…

Nàng trịnh trọng thu hồi hình nhân điêu khắc lại.

Trong mắt nàng, kỹ thuật điêu khắc vụng về này còn có ý nghĩa hơn cả những tiên tài pháp bảo kia rất nhiều.

- Mặc kệ…

Lãnh Vô Yên dụi mắt, nàng bước nhanh ra khỏi tẩm cung.

- Bây giờ bổn tọa muốn nhìn thấy hắn ngay lập tức!

Lãnh Vô Yên núp ở một bên, theo sau Lý Nhiên đi thẳng một đường trở lại nơi ở, nàng đứng ở ngoài cửa do dự thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống xúc động muốn gặp hắn.

Nàng biết Lý Nhiên mị lực biết bao nhiêu.

Dáng dấp đẹp trai, thiên phú cao, lần này lại phấn đấu đánh bại Lâm Lang Nguyệt, trở thành Thiên Ma đứng đầu trong bảng Ngọc Thiên Ma.

Không biết có bao nhiêu nữ tu muốn kết duyên với hắn.

Không nói đâu quá xa, chính ở trong tông môn này, nữ đệ tử nào mà không thèm muốn thân thể của Thánh Tử cơ chứ?

Nếu không có môn quy cản trở thì e rằng bọn họ còn thái quá hơn cả Hợp Hoan Tông nữa kìa.

- Ừm, không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy được, nếu không… sau này không biết hắn còn muốn thông đồng với bao nhiêu cô nương nữa.

Lãnh Vô Yên âm thầm hạ quyết tâm rồi lặng lẽ trở về tẩm cung.

- Aizz…

Lý Nhiên chống cằm, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nữa.

- Xong rồi, chưởng môn nhận lễ vật của ta cũng cũng chả có chút động tĩnh gì, xem ra là giận thật rồi…

Lễ vật kia là do hắn tỉ mỉ chuẩn bị đó.

Để khắc được thạch điêu kia, không biết hắn đã thất bại biết bao nhiêu lần, còn dở luôn cả cánh cửa đá của bí địa nữa.

Vốn tưởng rằng có thể tranh thủ thì sẽ được khoan hồng, xử lý nhẹ nhàng, ai biết cứ như thể đá chìm đáy biển vậy, không dâng lên một chút bọt sóng nữa là.

Trước đây, Lãnh Vô Yên cũng sẽ tức giận, cũng sẽ biết ghen, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng chiến tranh lạnh như vậy.

- Như vậy còn không bằng đánh ta một trận, chém cho ta hai đao cho rồi…

Lý Nhiên vò rối mái tóc của mình.

Hồi tưởng lại những hình ảnh khi hai người chung đụng với nhau, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang.

- Có rồi!

- Lần này nhất định sẽ có thể đả động được nàng!

Lý Nhiên bày trang giấy, bút lông và mực đen ra bàn, hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Mặt trời lặn đằng tây, sắc trời dần tối.

Những ánh đèn ở La Sát Phong cũng dần sáng lên.

- Thánh Tử đại nhân, ngài cũng đừng làm khó ta nữa, chưởng môn thực sự không tiếp khách.

Vẻ mặt của thị vệ cực kỳ bất đắc dĩ.

Lý Nhiên lắc đầu, hắn lấy một chiếc bằng hộp gỗ tử đàn ra.

- Ta không cầu được gặp nàng, mà là làm phiền ngươi chuyển giao cái này cho chưởng môn giúp ta.

- Như vậy à.

Thị vệ nhận lấy, sau đó gật đầu rồi nói:

- Được, không thành vấn đề.

Lý Nhiên nhìn xuyên qua chấn song, ánh đèn trong tẩm cung chập chờn, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của sư tôn.

Lãnh Vô Yên nằm ở trên giường, cẩn thận vuốt ve thạch điêu trong tay.

- Bổn tọa làm gì xấu như vậy chứ? Ngu ngốc, thật là đần hết chỗ nói.

Lời thì nói như vậy, nhưng ý cười bên khóe miệng lại có làm cách nào cũng không giấu đi được.

Nhìn thạch điêu được làm bằng đường trong tay, nàng không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu hai người hẹn hò.

Lý Nhiên căn chuẩn dấu cắn của nàng trên hình nhân rồi cắn một ngụm xuống.

Lãnh Vô Yên mặt đỏ tim đập nhanh một trận, nàng ôm hình nhân mà lăn qua lộn lại trên giường.

- Cái này… chúng ta có tính là hôn nhau rồi không?

Bình Luận (0)
Comment