Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đệ tử chính là của sư tôn nên sư tôn vẫn thuộc về sư tôn.
Lãnh Vô Yên cảnh giác nói:
- Nghịch đồ, ngươi, ngươi dựa vào ta gần như vậy làm gì chứ?
- Đệ tử muốn nghe người gọi tên ta bằng một xưng hô khác.
- Không muốn!
- Gọi ngay một tiếng đi, cầu cầu.
- Phiền chết đi được… Tướng, tướng công.
…
Sáng sớm hôm sau
Tinh thần Lý Nhiên sảng khoái rời khỏi tẩm cung, thoải mái duỗi người.
Cuộc trò chuyện hôm qua kết thúc quá muộn nên hắn dứt khoát ngủ lại ở khuê phòng của Lãnh Vô Yên.
Nắn bóp nơi mềm mại của nàng, nói lời ngọt ngào suốt một đêm khiến cho khuôn mặt lạnh lùng và hờ hững của sư tôn phải đỏ ửng lên, tim cũng đập nhanh theo.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là lúc nửa đêm hắn giả vờ mộng du để tùy thời động thủ động cước nhưng kết quả lại bị một cước đạp xuống…
Thị vệ trước cửa nhìn hắn đi ra từ tẩm cung thì không khỏi cảm thấy sửng sốt.
- Thánh Tử đại nhân sớm như vậy đã tới bái kiến chưởng môn sao?
Cận vệ của Lãnh Vô Yên đã thay ca ba lần, bọn họ vừa mới đổi ca nên còn tưởng rằng sáng sớm Lý Nhiên đã đến.
Mà người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc ngủ lại ở tẩm cung của chưởng môn.
Lý Nhiên gật đầu.
- Ừm, ta qua đây thỉnh an sư tôn.
Thị vệ giơ ngón tay cái lên rồi thở dài nói:
- Thánh Tử thật đúng là một đồ đệ tốt biết tôn sư trọng đạo mà!
Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Đó là lẽ tự nhiên, hiếu tâm của ta đối với sư phụ có nhật nguyệt chứng giám.
- Thánh Tử thật sự là hiếu thuận mà…
…
Lãnh Vô Yên đứng ở phía sau cửa, sóng mắt nhộn nhạo rồi khẽ gắt lên một cái.
- Hiếu tâm sao? Sắc tâm nghe còn đúng!
Lý Nhiên còn chưa đi xuống khỏi La Sát Phong đã gặp được Tôn trưởng lão Tôn Vị. Sau khi nhìn thấy hắn, Tôn trưởng lão nhướng mày:
- Thánh Tử?
Tôn trưởng lão quái gở nói:
- Trời còn sớm như vậy mà ngươi đã tới bái kiến chưởng môn rồi hả? Bây giờ hình như còn chưa tới thời gian ăn sáng đây này.
Lý Nhiên gật đầu:
- Tối hôm qua chợt có đột phá. Ta tới bẩm báo với sư tôn một tiếng.
- Đột phá?
Tôn trưởng lão sững sờ. Hai mắt cẩn thận nhìn lại hắn, lại chỉ thấy trong đôi mắt trong veo của Lý Nhiên có hào quang cuồn cuộn. Linh lực hùng hậu hơn không biết bao nhiêu so với khi trước!
Lý Nhiên tùy ý nói:
- Nhìn tình trạng như vậy, hẳn là Nguyên Anh Sơ Kỳ rồi.
Tôn trưởng lão không thể tin nói:
- Nguyên Anh Sơ Kỳ?! Lão thân nhớ không lầm thì trước khi ngài xuống núi không phải chỉ mới đột phá đến Kim Đan hậu kỳ thôi à. Lúc này mới qua bao lâu cơ chứ!
Lý Nhiên thở dài:
- Ta cũng không nghĩ tới. Thời điểm ta ngâm mình trong bồn tắm đã đột phá rồi.
Tôn trưởng lão tu hành như đi ngược dòng nước.
Sự chênh lệch giữa từng cảnh giới đều không thể tính toán bằng lẽ thường được. Ngày trước, rất khó để đột phá hai ngưỡng cửa này đấy. Một cái là Trúc Cơ... Điều này đại biểu tu hành giả bắt đầu loại bỏ những điều phàm tục, chính thức bước chân vào con đường cầu tiên, theo đuổi sự bất tử.
Cái khác chính là Nguyên Anh. Phá đan thành anh, tìm kiếm bản tính ưu tú, biến hóa nguyên thần, nhìn thấu bản tính. Nguyên Anh giống như là một đường ranh giới, chỉ có vượt qua nó mới có thể chạm đến Nguyên Thần, mới có thể có cơ hội đạt được bất tử...
Đây không phải là việc chỉ dựa vào thiên phú là có thể làm được đâu. Cơ duyên, cố gắng, vận mệnh, ba thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Có biết bao nhiêu thiên tài bị kẹt tại cửa ải này, cuối cùng cả đời cũng không cách nào đột phá được. Mà ngay cả Tiên Thiên đạo thể Lâm Lang Nguyệt đứng tại Kim Đan viên mãn hơn nửa năm đến nay vẫn không thể tìm được một tia cơ hội.
Lý Nhiên thế mà chỉ ngâm mình đã đột phá... Việc này nếu truyền đi thì chỉ sợ Thiên Kiêu nghe xong sẽ trầm cảm mất! Thần nữ nghe xong chắc chắn sẽ rơi lệ!
Tôn trưởng lão cẩn thận từng li từng tí nói:
- Thánh Tử, lão thân có thể nhìn xem tu vi của ngài được chứ?
- Đương nhiên có thể.
Linh lực của Lý Nhiên vỗ vỗ lay động quần áo bay lên. Cát đá bên cạnh thân bay lên trên không trung biến hóa, cuối cùng tạo thành một cái hình cầu bóng loáng hoàn chỉnh không có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Con mắt Tôn trưởng lão sáng ngời, kích động nói:
- Linh lực này cùng với lực khống chế này, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là Nguyên Anh. Thánh Tử quả nhiên là thiên tài vạn năm khó gặp mà... Đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ đạt tới đỉnh cao. U La Điện chúng ta cũng chắc chắn sẽ trở thành tông môn đệ nhất.
Hắn ta quả thật không có khoa trương.
- Phách lối, phải phách lối lên!
Tôn trưởng lão cười không ngậm miệng được. Đấu đá với chính đạo quá lâu, cũng đến thời điểm tông môn chúng ta biểu hiện ra thực lực rồi.
Lý Nhiên nhìn xem bộ dạng hưng phấn của hắn ta, đột nhiên có chút hối hận khi nói cho hắn ta biết việc này rồi.
…
Tại trong một tiểu viện gọn gàng ngăn nắp - Lâm Lang Nguyệt khoanh chân ngồi, áo bào của nàng ta phất phơ không nhiễm bụi trần, đôi mắt trong sáng như gương, dường như có thể phản chiếu nhân tâm.
Một tiểu sư muội nói:
- Lâm Thủ Tịch, ngài nói xem tại sao chưởng môn phải rút Thông Chiêu về?