Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 131 - Chương 131. Kết Án Công Khai Trong Tửu Lâu!

Chương 131. Kết án công khai trong tửu lâu! Chương 131. Kết án công khai trong tửu lâu!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Thánh Tử đại nhân thế mà chủ động dắt tay nàng ư?

Thật khẩn trương!

Nhưng mà tay đại nhân nóng quá đi...

Lý Nhiên thản nhiên nói:

- Chú ý một chút, đừng đi tách ra, nếu bị người bắt cóc vào rừng sâu làm áp trại phu nhân thì có thể cả đời ngươi sẽ không thấy được ta nữa rồi.

A Thấm: Gian xảo! O.O

Nàng bám chặt chẽ cánh tay Lý Nhiên, khẩn trương hề hề nói:

- Ta nhất định sẽ theo sát đại nhân!

- Ngược lại cũng không cần theo chặt như thế... Ngươi cũng sắp treo trên người ta rồi.

Lý Nhiên đưa nàng mua sắm một phen.

Lẫm Phong Thành coi như là đầu mối giao thông then chốt, có rất thương đội đến đây, cho nên nội thành có đủ loại đồ vật.

Hắn rất nhanh mua phần lớn đồ đạc:

- Cũng sắp giữa trưa rồi, trước tiên đi ăn một bữa cơm đã.

- Được.

A Thấm gật đầu.

Lý Nhiên tìm một tửu lâu nhìn có vẻ tạm được, đưa A Thấm đi vào.

Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của tiểu nhị, bọn họ tìm vị trí ngồi xuống tại lầu hai.

Cảnh vật xung quanh tửu lâu này cũng không tệ lắm, lắp đặt thiết bị không tính là xa hoa, nhưng coi như là tạm ổn. Lầu một còn có thuyết thư lão đầu đang thao thao bất tuyệt.

(*'thuyết thư' hay 'sách nói': nhân vật biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ, đọc sách, kể chuyện... )

Thỉnh thoảng có từng đợt vỗ tay ủng hộ vang lên.

Lý Nhiên gọi xong đồ ăn. Chỉ thấy A Thấm chống cằm nghe tới mê mẩn. Hắn vừa cười vừa nói:

- Ngươi là lần đầu tiên nghe sách nói à?

A Thấm gật đầu:

- Là lần đầu tiên nghe, nhưng mà... Lão nhân kia hình như, hình như là nói về ngài.

- À?

Lý Nhiên sững sờ, cẩn thận nghe. Thuyết thư lão đầu nói tới nước bọt bay tứ tung, dõng dạc:

- Cơ Nhĩ Bang Ứng leo lên đài cao, tháo xuống mặt nạ đầu heo. Hà... Dĩ nhiên là Thánh Tử Ma Môn kia... Nói thì chậm, khi đó thì nhanh nha. Chỉ thấy Thánh Tử vung bàn tay lớn, Thiên Địa lập tức u ám, cát bay đá chạy. Lý Nhiên kia thế mà lại là người giết người không chớp mắt! Chỉ thấy hắn hạ tay không nhượng bộ, nhấc tay không lưu tình. Đánh đệ tử chính đạo chạy trối chết, kêu cha gọi mẹ... Một người đánh hơn mười người, thế mà không có đổ một giọt mồ hôi...

Lý Nhiên xấu hổ muốn chui xuống đất rồi. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Rõ ràng là thuyết thư tiên sinh mà Trần Trục Thiên an bài, kết quả hắn lại trở thành nhân vật chính.

- Thật sự kết án công khai?

Lý Nhiên bất đắc dĩ che mặt.

Lúc này lầu một đột nhiên truyền đến một giọng nữ, thanh âm mềm mại, quyến rũ tận xương:

- Ngại quá, đánh gãy lời tiên sinh một chút. Có thể nói về quá trình Lâm Lang Nguyệt bị đánh hay không? Càng kỹ càng càng tốt, bị đánh mấy quyền, đánh có bao nhiêu thảm... Nếu nói hay, sẽ có trọng thưởng.

Lý Nhiên tò mò nhìn lại phía dưới, chỉ thấy người nói chuyện chính là một nữ tử mặc áo đen, mang trên mặt cái khăn che mặt màu đen, da thịt phơi bày ở bên ngoài trắng nõn tinh tế nhẵn nhụi.

Tuy là không thấy được dung mạo thật, nhưng từng động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều mang theo phong tình tận xương, câu hồn người xem.

Mà khí chất nhàn nhạt trên người nàng lại khiến cho lông mày hắn không khỏi nhảy lên.

- Còn là một Kim Đan?

Lý Nhiên ngồi trên lầu quan sát nữ tử mặc áo đen.

Chỉ thấy linh lực nàng nội liễm, hơi thở hùng hồn, hiển nhiên tu vi không tầm thường.

Khiến cho Lý Nhiên có cảm giác, nàng thậm chí không khác Lâm Lang Nguyệt là mấy, hẳn cũng là Kim Đan viên mãn. Loại cao thủ này cũng không thấy nhiều tại Lẫm Phong Thành. Nữ tử này tựa hồ rất cảm thấy hứng thú đối với sự tình Lâm Lang Nguyệt bị đánh.

Nàng đưa tay ném mấy tấm ngân phiếu qua, khí phách nói:

- Nói cho tốt, Lâm Lang Nguyệt bị đánh có bao nhiêu thảm, làm bản thánh... Bổn cô nương vui vẻ rồi, tiền không là vấn đề.

Một cử động hào sảng, đưa tới ánh mắt của tất cả quan khách.

Mặc dù khuôn mặt nàng che đậy bằng khăn sa, nhưng lông mày như xuân sơn, ánh mắt ngầm chứa ánh sao, tư thái yểu điệu thướt tha, phối hợp thêm khí chất mị hoặc, khiến cho một đám thực khách nam hô hấp trầm trọng hơn.

Nhưng mà lúc đó cũng không có người tiến đến gần. Nữ nhân này nhìn qua không đơn giản, lại thêm vung tay xa xỉ, địa vị khẳng định không nhỏ. Một khi đến gần, rất có thể sẽ phải nộp mệnh nhỏ ở lại.

Trên đài, lão đầu nhặt ngân phiếu lên, hưng phấn nói:

- Vị cô nương này đủ khí phách! Được, vậy lão phu sẽ cẩn thận nói lại cho ngài nghe, vị Thiên Xu Cung Lâm Lang Nguyệt kia bị đánh như thế nào!

Lão đầu cũng là người sáng suốt, biết rõ cô nương này muốn nghe cái gì. Vì vậy hắn ta nói ngoa, miêu tả hình ảnh cực kỳ thảm thiết, nói Lâm Lang Nguyệt bị đánh tới miệng mũi đầy máu, diện mạo thay đổi tới không ra hình người.

- Ha ha ha, tốt, tốt, đáng đánh!

Nữ tử mặc áo đen tươi cười rạng rỡ, đưa tay lại tung ra vài tấm ngân phiếu. Lý Nhiên tại lầu hai nghe dở khóc dở cười.

Hắn xác thực đánh Lâm Lang Nguyệt rất thảm, nhưng đối phương cũng không phải loại vô tích sự, đạo thuật phòng ngự cộng thêm pháp bảo, linh y, cũng ngăn cản được phần lớn tấn công. Không kể nội thương như thế nào, tối thiểu mặt ngoài là không có thảm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment