Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Âm thanh đàn cầm và đàn sắt vang lên, cũng không sầu muộn như trong tưởng tượng, ngược lại tràn ngập ôn nhu và chờ mong.
Lãnh Vô Yên không biết vì sao, nhịp tim dần dần gia tốc.
Cầm sắt đang đánh, ai cũng yên lặng.
Tiếng khảy đàn của nữ nhạc công, tiếng đàn du dương truyền khắp đại điện.
Lãnh Vô Yên nhìn Lý Nhiên, trong lòng có chút kỳ quái.
"Còn chưa bao giờ nghe qua Nhiên Nhi ca hát, mà tên bài hát này cũng có chút kỳ quái... Cá voi hóa thân thành hòn đảo đơn độc?"
Tất cả mọi người im lặng, ánh mắt tập trung vào thân ảnh cao lớn trên đài kia.
Nhưng đối mặt với muôn vàn ánh mắt, Lý Nhiên chỉ bình tĩnh nhìn một thân ảnh kia.
Mở miệng khẽ hát, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên:
- Ta là con Cá Voi Xanh hóa thân thành hòn đảo đơn độc,
- Có hình dáng to lớn nhất.
- Tôm cá bơi qua bên người,
- Cũng có chim trời dừng trên lưng.
…
- Ta chưa từng bơi tới nơi phồn hoa,
- Chưa nghe qua âm thanh ồn ào náo động.
- Chưa gặp quá nhiều sinh linh,
- Không có tâm tình quá nóng bỏng.
- Cho nên cũng không biết ở giữa đại dương có bao nhiêu yên tĩnh.
Tim Lãnh Vô Yên đập nhanh.
Loại giai điệu thản nhiên này nàng chưa bao giờ nghe qua.
Ca khúc phàm tục phần lớn là tình yêu u oán, buồn thảm khi yêu mà không được, luôn luôn có chút cảm giác khóc gió than mưa.
Nhưng bài hát này hoàn toàn khác.
Lời bài hát đơn giản lại tràn đầy huyễn tưởng. Giai điệu bình thản, giống như thổ lộ ở bên tai.
Nháy mắt kéo người vào bên trong ý cảnh.
Giống như thật sự thấy được một con Cá Voi lớn, giống như hòn đảo đơn độc phiêu lưu trên biển.
Lãnh Vô Yên nhớ tới quá khứ của mình, một mình đứng trên đỉnh Tuyết Sơn, không phải như là một hòn đảo đơn độc ngăn cách với đời sao?
- Thẳng đến ngày nào đó.
Ánh mắt Lý Nhiên nhìn về Lãnh Vô Yên, trong mắt ẩn chứa ý cười ấm áp.
Nhịp tim Lãnh Vô Yên bắt đầu tăng nhanh, yên lặng siết chặt vạt áo, hô hấp khẩn trương đến mức dừng lại.
Tiếng cầm sắt đột nhiên trở nên vui tươi, trong nháy mắt thế giới chói lọi đầy màu sắc.
Tiếng ca Lý Nhiên nhẹ giọng hát ra:
- Đầu ngón tay mềm mại của ngươi,
- Vuốt ve tất cả miệng vết thương của ta do sóng gió va chạm ra.
- Trong mắt ngươi có xuân thu,
- Còn hơn tất cả ngọn núi và con sông ta từng thấy từng yêu.
- Ta muốn cho ngươi một bến bờ có thể chạy trốn.
- Cho ngươi giống như Vương Hậu.
Một khúc chấm dứt, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Trong đại điện im lặng một lát, sau đó nhấc lên tiếng vỗ tay như lôi đình!
Tất cả mọi người kích động nhìn Lý Nhiên.
Rung động.
Quá rung động.
Lý Nhiên hát ca khúc này, hoàn toàn khác với đàn sáo ai oán, ca từ đơn giản sáng tỏ, ý vị thâm trường.
Giai điệu lanh lảnh dễ thuộc, đi thẳng vào lòng người.
Đây là âm nhạc bọn họ chưa bao giờ nghe qua.
- Thánh Tử! Thánh Tử!
Mọi người giơ hai tay, hưng phấn la lên.
Ngay cả Tôn trưởng lão cũng nhịn không được vỗ tay, cảm giác hôm nay được mở rộng tầm mắt.
Chỉ có Lãnh Vô Yên không nhúc nhích tí nào.
Nàng kinh ngạc nhìn nam nhân trên đài kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ầm ĩ xung quanh giống như biến mất, giống như ở đại điện chỉ còn hai người bọn họ.
"Trong mắt ngươi có xuân thu, còn hơn tất cả núi sông ta từng thấy?"
Trái tim Lãnh Vô Yên giống như được nước ấm lấp đầy, tràn đầy ôn nhu và mềm mại khó tả.
May mắn thay gặp được hoa đào, từ nay về sau xuân thêm ấm áp.
Lý Nhiên thả người nhảy xuống đài cao
Ở trước mắt bao người đi tới trước mặt Lãnh Vô Yên.
- Sư tôn, đệ tử chợt có điều giác ngộ, có chút vấn đề tu hành muốn xin chỉ dạy từ Ngài, không biết có thể mượn một bước nói chuyện không?
Nói xong còn nháy mắt với nàng một cái.
Gò má Lãnh Vô Yên đỏ lên, hắng giọng một cái:
- Được rồi, chúng ta đổi chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Nàng đứng lên, sóng vai đi ra ngoài cùng với Lý Nhiên.
Một người cao lớn khôi ngôi, một người yểu điệu thướt tha, thoạt nhìn đặc biệt hợp.
Tôn trưởng lão nhìn bóng dáng hai người, mày hơi nhíu lại.
"Sao luôn có cảm giác chỗ nào đó kỳ lạ?"
...
Lẫm Phong thành.
Sương Nguyên Tiết là thịnh hội mỗi năm một lần.
Ngày này tất cả thành bang đều sẽ hủy bỏ luật cấm đi lại vào ban đêm, các loại vui chơi giải trí, ca hát tạp kỹ sẽ liên tục đến bình minh, là đêm tất cả dân chúng mặc sức vui vẻ.
Lý Nhiên và Lãnh Vô Yên nắm tay đi ở đầu đường.
Trẻ con bên cạnh giơ chong chóng, đồ chơi làm bằng đường vui cười đùa giỡn, những quán nhỏ ven đường thắp đèn dầu, hơi nóng bốc lên. Tiếng trống cách đó không xa vang lên đặc biệt náo nhiệt.
Loại không khí khói lửa nhân gian chân thật này không hiểu sao làm cho lòng người ấm áp.
Lãnh Vô Yên nhìn sườn mặt Lý Nhiên, hiếu kỳ nói:
- Nhiên Nhi, ca khúc hôm nay ngươi hát nghe đặc biệt hay, là ngươi viết sao?
Lý Nhiên lắc đầu:
- Không phải, tác giả viết bài hát là một người khác.
Lên đài hát là quyết định lâm thời của hắn.
Nhận được lễ vật của sư tôn, hắn cảm thấy bản thân nên bày tỏ một chút, dựa vào ký ức viết lại ca từ, sau ở đó tìm nhạc sĩ đứng đầu trong thành gấp gáp tập luyện.
Không nghĩ tới thay thế bằng cầm sắt, ngược lại có một tư vị khác.