Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 145 - Chương 145. Lãnh Vô Yên Ngượng Ngùng, Con Sói Lý Nhiên Dưới Ánh Trăng!

Chương 145. Lãnh Vô Yên ngượng ngùng, con sói Lý Nhiên dưới ánh trăng! Chương 145. Lãnh Vô Yên ngượng ngùng, con sói Lý Nhiên dưới ánh trăng!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Cảnh tượng vừa rồi thật sự rất đẹp, nhất là khi thân thể hai người ở trên trời cao, cái loại đánh vào thị giác này không có gì sánh kịp.

Lý Nhiên nhẹ nhàng thở ra, tươi cười sáng lạn:

- Sư tôn thích là tốt rồi.

Lãnh Vô Yên tò mò hỏi:

- Nhiên Nhi, lửa khói khi nãy gọi là gì? Sao Bổn Tọa lại chưa bao giờ gặp qua?

Lý Nhiên đáp:

- Cái này gọi là pháo hoa, là tự bản thân đệ tử chế tạo ra, đương nhiên sư tôn chưa thấy qua.

- Pháp hoa?

Lãnh Vô Yên gật gật đầu:

- Khói lửa bay lên không, nở rộ như hoa, tên này cũng rất đúng... Đợi đã, ngươi nói đây là tự ngươi làm?

- Đúng vậy.

Lý Nhiên gật đầu nói:

- Vì làm vật này mà đệ tử đã chuẩn bị rất lâu đó.

Lãnh Vô yên nghe vậy càng tò mò hơn:

- Vậy cảnh tượng tráng lệ kia hình thành như thế nào? Vì sao ở trên không trung tạo thành mặt của Bổn Tọa...

Nói xong nàng còn có chút xấu hổ.

Nhìn thấy dung nhan của mình phủ kín cả bầu trời đêm, loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.

- Cái này nói đến thì phức tạp.

Lý Nhiên gập ngón tay nói:

- Đầu tiên đệ tử dùng phù Phi Vân bao lấy phù Bạo Đốt, đảm báo pháo hoa có thể thuận lợi bay lên, sau đó lại thêm phù Linh Vũ và phù Chiếu Sáng vào để cho nó có thể nở rộ trên không trung, cũng có ánh sáng lóa mắt.

- Một viên pháo hoa cần trên trăm tổ hợp như vậy, đệ tử chuẩn bị tổng cộng mười viên pháo hoa, đặt ở các vị trí khác nhau dưới chân núi.

- Thiết lập phù Kíp Nổ trước, để cho chúng nó tự động phóng ra theo thứ tự, sau đó thêm phù Tụ Linh đã vẽ vào viên pháo hoa cuối cùng, pháo hoa sẽ tự lại trên không trung, hình thành bức họa của sư tôn.

- Đương nhiên, cho dù là vị trí phóng, hay là độ chặt chẽ của bức họa, đều cần điều chỉnh không ngừng.

- Cho nên mỗi này sau nửa đêm đệ tử đều lặng lẽ chạy tới đây thí nghiệm...

Lãnh Vô Yên sững sờ nhìn hắn.

Số lượng công trình rất lớn này, nàng nghe đều thấy trong lòng rụt rè, vậy mà lại là một mình Lý Nhiên hoàn thành.

- Cho nên mấy ngày nay, ngươi chuẩn bị cái này vì Bổn Tọa?

Nàng lẩm bẩm nói.

Lý Nhiên nhức đầu:

- Đúng vậy, liên tục vội vì chuyện này nên cũng không có thời gian đi thăm sư tôn, hơn nữa đệ tử cũng lo nói lộ ra miệng, như vậy sẽ không đủ kinh hỉ.

Lãnh Vô Yên trầm mặc.

Mấy ngàn tấm phù, mười mấy ngày đêm, đêm khuya đều len lén điều chỉnh, chỉ bởi vì bày ra cho nàng rực rỡ ngắn ngủi kia.

Mà nàng lại ngồi ở tẩm cung oán giận vì sao đối phương không đến tìm nàng...

Trong lòng Lãnh Vô Yên vừa ngọt ngào vừa tự trách.

Cảm giác mình làm người yêu hắn quá không tới nơi.

Lý Nhiên còn đang tự nói:

- Có điều hiện tại đệ tử đã có kinh nghiệm, về sau nếu sư tôn muốn xem pháo hoa thì nói với đệ tử...

Thần sắc Lãnh Vô Yên càng mềm mại hơn, tình yêu trong mắt gần như tràn ra.

Giống như đưa ra quyết định gì đó, cả người nhẹ nhàng đưa qua.

- A!

Lý Nhiên ngây dại.

Hơi thở ngọt ngào tràn ngập.

Chỉ thấy hai mắt Lãnh Vô Yên nhắm nghiền, động tác ngốc ngốc, cả người khẩn trương buộc chặt.

Hô hấp Lý Nhiên nhanh chóng ngưng lại, trong đầu trống rỗng.

- Sư tôn lại...

Hắn phục hồi tinh thần, cảm nhận được đối phương khẩn trương, vì vậy ôn nhu đáp lại.

Một lúc lâu qua đi, chậm rãi tách ra.

Mặt mày Lãnh Vô Yên đỏ bừng, trong mắt sóng nước dập dờn, giống như có phong tình vạn chủng.

- Đây, đây không phải nguyện vọng ngươi viết sao? Hiện tại Bổn Tọa thỏa mãn ngươi.

Nàng cúi đầu nói.

Trái tim Lý Nhiên gần như phải nhảy ra ngoài, lắc đầu nói:

- Sư tôn, ngươi không nói võ đức, vậy mà dám đánh lén.

Đôi mắt Lãnh Vô Yên dịu dàng, nhẹ giọng nói:

- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?

- Đệ tử từ trước đến nay có cừu tất báo, ăn miếng trả miếng, nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?

Lý Nhiên hung ác nói.

- Ăn miếng trả miếng? A...

Lại qua hồi lâu.

Lần thứ hai hai người tách ra.

Hai má trắng mềm của Lãnh Vô Yên đỏ hồng, yêu kiều nói:

- Nghịch đồ, thật là xấu chết ~

Một tiếng "nghịch đồ" này thiếu chút nữa làm hắn không kiềm chế được.

Sư tôn đoan trang lãnh diễm thế này, khí chất vừa quyến rũ vừa thanh thuần, giống như đóa anh túc khiến người ta mê muội.

- Nhưng sư tôn sao lại biết nguyện vọng đệ tử viết?

Lý Nhiên nghi hoặc.

Khóe miệng Lãnh Vô Yên nhếch lên:

- Ngươi cho là lấy tay ngăn lại là Bổn Tọa không nhìn được?

- Muốn gặm miệng cùng sư tôn... Loại nguyện vọng này ngươi cũng đều hứa ra?

- ...

Mặt dày Lý Nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói:

- Sớm biết thế đã đổi thành ngủ cùng sư tôn...

- Ngươi nói cái gì?

- Không có gì...

Lý Nhiên không phục nói:

- Nhưng cái này không công bằng, đệ tử cũng muốn biết sư tôn đã ước nguyện vọng gì.

Lãnh Vô Yên xấu hổ cúi đầu, lắp bắp nói:

- Nguyện vọng của Bổn Tọa, vừa rồi cũng đã thực hiện...

Nhìn thấy bộ dáng sư tôn xấu hổ nhút nhát, máu trong người Lý Nhiên đều sôi trào.

Lần nữa hóa thân thành con sói, "ngao" một tiếng nhào qua.

- Còn, còn?

...

Không biết qua bao lâu.

Tu vi Lý Nhiên có chút thiếu dưỡng khí, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn tách ra.

Bình Luận (0)
Comment