Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 146 - Chương 146. Tiểu Lang Quân Trung Thực Dũng Cảm!

Chương 146. Tiểu lang quân trung thực dũng cảm! Chương 146. Tiểu lang quân trung thực dũng cảm!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lãnh Vô Yên che hai má nóng lên, vẻ mặt giống như oán giận:

- Ngươi, không cho ngươi đến đây, hôm nay tới đây thôi. Bổn Tọa không thể tùy ý ngươi khi dễ.

Lý Nhiên nghe vậy trầm mặc một lúc, sau đó yên lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Lãnh Vô Yên ngạc nhiên nói:

- Ngươi đang nhìn cái gì?

- Đệ tử đang đợi giờ tý, lập tức tới ngày mai.

...

Lãnh Vô Yên dở khóc dở cười kéo hắn trở về:

- Ngươi cái người này, sao trong đầu lại chứa loại chuyện này? Chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao?

- Được, vậy đệ tử bồi người nói chuyện thật tốt.

Lý Nhiên ngồi vào bên người nàng, khuôn mặt chính khí nghiêm nghị, móng vuốt lại lặng lẽ để trên vòng eo mềm mại tinh tế của nàng.

- Tên đăng đồ tử này!

Lãnh Vô Yên không lay chuyển được hắn, cũng tùy ý hắn.

Nàng có nén ngượng ngùng hỏi:

- Nhiên Nhi, vì sao ngươi còn xưng đệ tử? Nghe cứ cảm thấy kỳ quái.

- Sư tôn không thấy như thế rất kích thích sao?

- Rõ ràng là rất xấu hổ có được không?

...

Hai người rút vào với nhau, nhìn trăng sáng bên ngoài cửa sổ.

Tất cả có vẻ yên tĩnh mà tốt đẹp.

Lý Nhiên đột nhiên lên tiếng

- Sư tôn, đệ tử có một ý tưởng lớn mật.

- Ý tưởng gì?

Lãnh Vô Yên hỏi.

- Khụ khụ.

Lý Nhiên hắng giọng:

- Nếu không đêm nay chúng ta ngủ tại ngay tại đây đi?

Lãnh Vô Yên:

- Vậy ngươi quả thật rất lớn mật.

- Ngủ ở đây?

Vẻ mặt Lãnh Vô Yên cảnh giác nhìn Lý Nhiên.

- Không phải ngươi muốn làm chuyện gì kỳ quái với bổn tọa đấy chứ?

Lý Nhiên tim đau đầu nhức nói:

- Chẳng lẽ đệ tử ở trong mắt sư tôn chính là người không đáng tin như vậy sao?

Lãnh Vô Yên buồn bã nói:

- Tự ngươi nói đấy chứ.

- Khụ khụ.

Lý Nhiên lúng túng hắng giọng một cái, rất có chính nghĩa nói:

- Nhân phẩm của đệ tử nổi danh chính trực, toàn bộ Hạo Thổ có ai không biết? Tiểu lang quân trung thực dũng cảm không hám danh, ôn nhu đáng tin. Một cây ngân thương quét thiên hạ, hai mặt giáp kê hồn không sợ! Chính là nói đệ tử.

Hắn vỗ ngực, dõng dạc nói:

- Sư tôn phải tin tưởng đệ tử!

- …

Lãnh Vô Yên che mặt, trong lòng không còn gì để nói.

- Bổn tọa nhớ rõ Nhiên Nhi trước đây rất cao lãnh, sao bây giờ lại vô lại như vậy? Nhưng… bổn tọa lại thích dáng vẻ đùa giỡn vô lại này của hắn.

Nàng trừng mắt nhìn Lý Nhiên.

- Vậy được, ngươi cho bổn tọa một lý do để ngủ ở đây. Nhất định phải là lý do có thể thuyết phục được bổn tọa.

- Lý do?

Lý Nhiên suy nghĩ một chút rồi vò đầu nói:

- Không có lý do gì, chỉ là đệ tử muốn ngủ cùng sư tôn mà thôi.

Gò má Lãnh Vô Yên đỏ lên.

- Nào có ai thẳng thắn như ngươi? Thật là mặt dày vô sỉ.

Lý Nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.

- Hôm nay là Tết Sương Nguyên, ngày mới thay thế năm cũ, đệ tử chỉ muốn ở cùng với người mình yêu đón năm mới. Nếu như vậy cũng là vô sỉ thì thì đệ tử nguyện ý làm tên hạ phu vô sỉ.

Lãnh Vô Yên giật mình.

Vốn tưởng rằng Lý Nhiên sẽ tạo ra một đống lý do vớ vẩn để mượn cớ nhưng không ngờ hắn lại như vậy.

- Cùng người mình yêu đón năm mới?

Nhịp tim của nàng tăng tốc lên, trong mắt gợn sóng lăn tăn, đỏ mặt khẽ giọng nói:

- Tiểu tặc này, sao lại nói lời tình cảm làm người khác bối rối như vậy, thật là không có cách gì với ngươi…

Đôi mắt Lý Nhiên sáng lên.

- Vậy sư tôn đồng ý rồi sao?

Lãnh Vô Yên xấu hổ gật đầu rồi nói:

- Nhưng nói trước là chỉ ngủ thôi, ngươi đừng có ý đồ xấu gì đấy.

Lý Nhiên gật đầu như giã tỏi.

- Sư tôn yên tâm, đệ tử rất thẳng, không cong chút nào.

- Đồ ngốc…

Lãnh Vô Yên liếc hắn một cái, khóe miệng hơi cong lên.

- Nhưng chúng ta làm sao ngủ…

Nàng còn chưa nói xong thì chỉ thấy Lý Nhiên đã nhanh chóng chui vào trong chăn rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói:

- Sư tôn, nên ngủ thôi.

- …

Lãnh Vô Yên bất đắc dĩ lắc đầu.

- Nếu ngươi có thể dùng tinh thần này để tu luyện thì chỉ sợ đã sớm không chỉ là Nguyên Anh.

Tuy ngoài miệng nàng nói vậy nhưng vẫn nhăn nhó mà đi đến bên giường, khuôn mặt ửng đỏ nằm xuống cạnh hắn.

Lý Nhiên kỳ lạ nói:

- Sư tôn ngủ không cần phải cởi y phục sao?

Lãnh Vô Yên khẩn trương nói:

- Không cần, bổn tọa có thói quen mặc y phục đi ngủ.

- Được rồi.

Lý Nhiên nói, sau đó cũng không có động tĩnh gì.

Trong kim kiệu vô cùng yên tĩnh.

Lãnh Vô Yên có chút khó hiểu, thành thật như vậy dường như không giống tác phong của hắn.

Đột nhiên thân thể nàng cứng đờ, chỉ cảm thấy Lý Nhiên kéo tay của nàng vào trong chăn.

- Ngươi, ngươi làm gì thế?

- Ban đêm lạnh quá, đệ tử sợ sư tôn cảm lạnh.

- Hừ, cho dù bản tọa có ở nơi cực hàn cũng sẽ không cảm lạnh… Không cho phép ngươi lộn xộn!

- Sư tôn yên tâm đi.

Lãnh Vô Yên đỏ mặt đắp chăn lại.

Một lát sau.

- Tay ngươi sờ chỗ nào vậy?

Răng rắc!

- Nhẹ thôi, sư tôn, tay sắp gãy rồi!

- Nghịch đồ!

Long niên giá treo trên bầu trời đêm đặc biệt tỏa sáng dưới ánh trăng.

Đông Hải, Vân Kiếm Đảo.

Vạn Kiếm Các rộng lớn đèn đuốc sáng trưng. Các đệ tử đều tụ tập ở chủ điện ăn mừng Sương Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment