Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tam Trưởng Lão với mái tóc bạc trắng nói:
- Có người nói Chính Đạo Tứ Tông cùng với Tam Đại Ma Môn khác đều đã phái người tới rồi. U La Điện ta cũng phải mau sớm sắp xếp nhân lực thôi.
Yêu thú trước mặt, chính hay ma cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu thật sự là Yêu Triều đang tàn sát bừa bãi, vậy thì đó chính là kiếp nạn của toàn bộ Hạo Thổ, mọi người đều là người cùng nằm trên cùng một trận chiến tuyến.
Lãnh Vô Yên gật đầu.
- Lời ấy có lý.
Tôn trưởng lão nói:
- Căn cứ theo những gì lão thân nhìn thấy, Thánh Tử vừa mới đột phá lên Nguyên Anh, để hắn dẫn đội là thích hợp nhất. Vừa đúng lúc cũng để cho các tông môn còn lại mở rộng tầm mắt!
Ánh mắt Lãnh Vô Yên nhìn về phía Lý Nhiên.
- Nhiên Nhi, ý của ngươi như thế nào?
Lý Nhiên chắp tay nói:
- Đệ tử nguyện làm theo phân phó của sư tôn!
Lãnh Vô Yên nghe nói như thế, không biết bỗng nhớ tới cái gì mà sắc mặt lại không hiểu sao đỏ lên.
- Được rồi, việc này giao lại cho ngươi. Nếu có gì bất thường cũng không được mạo hiểm, trước tiên phải hồi báo lại cho tông môn.
- Vâng.
- Chuyện sắp xếp nhân mã sẽ giao cho Tam Trưởng Lão xử lý.
- Vâng, chưởng môn.
...
Đợi đám người tán đi, Lãnh Vô Yên dựa người vào ghế, trong lòng thở dài không tiếng động.
- Thật là… hôm nay còn muốn nấu cơm cho Nhiên Nhi ăn nữa, kết quả lại xảy ra chuyện thế này.
Chẳng qua cũng không còn cách nào khác…
Trưởng lão và chưởng môn là nhân vật chủ chốt của Chính Nhất Tông, không thể nào tùy tiện xuất thủ được.
Mà Thánh Tử là mặt mũi của tông môn, loại chuyện như vậy chỉ có hắn đi làm là thích hợp nhất.
Lúc này, nàng chú ý tới Tôn Vị đang ở một bên, nàng không khỏi nghi ngờ mà nói:
- Tôn trưởng lão, ngươi còn có chuyện gì sao?
Tôn Vị nói.
- Cũng không có chuyện gì khác cả, chẳng qua tối hôm qua lão thân tới tẩm cung cầu kiến, nhưng lại phát hiện cả một đêm ngài đều không trở về…
Lãnh Vô Yên giật mình, nàng thản nhiên nói:
- Tối hôm qua bổn tọa đi xem Tinh Tượng, cả một đêm không ngủ, tất nhiên là không ở tẩm cung.
- Thì ra là thế.
Tôn trưởng lão cũng không nói gì thêm nữa.
- Mặc dù tu hành rất quan trọng nhưng chưởng môn cũng phải chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn.
Nói xong, hắn ta cũng đứng dậy rời đi.
Lãnh Vô Yên nhớ tới chuyện đã xảy ra tối hôm qua, sắc mặt nàng có hơi đỏ lên một chút.
- Đêm qua xem Tinh Tượng chỉ là giả thôi, nhưng một đêm không ngủ thì là thật…
- Nghịch đồ, còn nói muốn song tu với bổn tọa nữa… sợ rằng tu vi của bổn tọa sẽ trực tiếp làm cho hắn nổ tung luôn mất!
- Ừm, nhưng còn có cách nào nữa đâu…
Thập Vạn Đại Sơn nằm ở vùng Nam Cương của Hạo Thổ.
Mà Huyền Linh Sơn thì lại nằm ở Bắc Địa, hai nơi cách xa nhau đến mức không thể tính theo lẽ thường được.
Cũng may, mặc dù nơi đóng quân đã bị phá hủy, nhưng Truyền Tống Trận vẫn được giữ lại, đám người Lý Nhiên có thể tốc hành đi đến Nam Cương thông qua Truyền Tống Trận.
Chờ hắn đi tới trước Truyền Tống Trận thì một đám đệ tử đã tụ tập hết ở nơi này rồi.
Bọn họ đều là đệ tử nội môn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tu vi cũng càng thâm hậu hơn.
Là lực lượng trung kiên của tông môn.
- Thánh Tử.
- Bái kiến Thánh Tử.
Thấy Lý Nhiên đã tới, đám người vội vã thăm hỏi một cách cung kính.
Dù cho có lớn hơn hắn rất nhiều tuổi nhưng cũng không hề có một chút ý cậy già lên mặt nào cả.
Người thiếu niên trước mắt này không chỉ là Thánh Tử của tông môn, càng là Thiên Ma đệ nhất trong bảng Thiên Ma. Hắn là một sự tồn tại mà bọn họ đều phải ngước mắt nhìn.
Lý Nhiên nhìn đám người ở trước mặt mình, trong lòng khó tránh khỏi có chút thổn thức.
Lần trước khi đi qua Truyền Tống Trận này, hắn vẫn còn mang theo một đám đệ tử mới mẻ đi thí luyện, kết quả không lâu sau đó, toàn bộ nơi đóng quân đều đã bị phá hủy hết rồi.
Ánh mắt của Lý Nhiên đảo qua đám người rồi thản nhiên nói:
- Không có yêu cầu khác, cố gắng hết sức sống sót là được!
- Xuất phát.
- Vâng!
Giọng nói của đám người đều đặn mà vang vọng.
...
Thời gian chưa đến một nén nhang, đám người Lý Nhiên đã xuyên qua cả vạn dặm và đi tới nơi đóng quân ở Nam Cương.
Trước mắt là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là vách tường đổ nát, nơi đã từng là chỗ để đóng quân đều đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lướt mắt một cái là có thể thấy được thi thể của yêu thú cùng với vết máu đã khô tung tóe đầy đất, nói rõ nơi đây đã từng xảy ra một trận chém giết thảm khốc.
Cũng may là có Truyền Tống Trận tồn tại, đại bộ phận đệ tử đều đã chạy thoát, không có thương vong gì quá lớn cả.
- Thành trấn cách nơi này gần nhất là nơi nào?
Lý Nhiên dò hỏi.
Một gã đệ tử đi theo phía sau bèn tiến lên nói:
- Hồi bẩm Thánh Tử đại nhân, gần nhất chính là Nam Phong Thành, cách nơi này khoảng ba trăm dặm, cũng là cứ điểm tạm thời của các tông môn khác.
Lý Nhiên gật đầu.
- Được, vậy tiến thẳng đến Nam Phong Thành đi!
Tâm thần hắn khẽ động, gạch đá trên đất bay lên trời, một lần nữa bao phủ lấy Truyền Tống Trận, tránh cho trận pháp bị yêu thú phá hủy mất.
Sau đó, hắn mang theo đám người bay lên trên không.
...