Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nam Phong Thành.
Đây vốn là một tòa thành nhỏ không có danh tiếng gì, nhưng lúc này lại cực kỳ náo nhiệt.
Thường có phi kiếm xẹt ngang qua bầu trời, trên đường phố đông đúc người qua lại, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy Tu Hành Giả cầm pháp khí.
Yêu thú ở Thập Vạn Đại Sơn bạo động đã không phải lần đầu tiên xảy ra nữa rồi.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, đây có thể là Yêu Vương hiện thế. Vì thế, bất luận là đối với Chính Đạo hay là Ma Đạo thì đó cũng đều là một trận huyết chiến.
Nhưng cũng rất có thể là Tiên Duyên Trân Bảo.
Là gì thì phải xem tạo hóa của mọi người rồi.
Còn có rất nhiều tu sĩ lưu lạc tới đây, ôm ấp ý đồ thử vận may, hy vọng có thể thu được một phần Tiên Duyên.
Lúc này, bên trong quảng trường lớn nhất trong thành, một đám Tu Hành Giả đang tụ tập ở nơi này.
Đoàn người ăn ý chia làm ba phe cánh, các tông thuộc Chính Đạo, người trong Ma Đạo, còn có nhóm tán tu nho nhỏ.
Lúc này, người trong Chính Đạo đang khe khẽ bàn luận với nhau.
- Nghe nói lần này Vạn Kiếm Các và Thiên Xu Viện đều đã có người đến rồi?
- Đương nhiên rồi, yêu thú dị động cũng không phải là chuyện nhỏ mà!
- Chắc chắn là Nhạc thủ tịch đại diện Vạn Kiếm Các tới… nhưng còn Thiên Xu Viện kia thì phái ai tới chứ?
- Ngươi còn không biết sao? Có người nói Lâm Thiên Kiêu đã đột phá thành Nguyên Anh rồi!
- Nguyên Anh sao? Thiệt hay giả vậy? Không phải đạo tâm của nàng ta đã bị hao tổn, tu vi giảm sút rồi à?
- Có người nói nàng ta đã tiến vào “Đạo Tuyệt Tử Địa”, cố gắng hết sức bổ túc cho đạo tâm và tăng trưởng tu vi!
- Khá lắm, thiên tài đúng là thiên tài mà!
...
Lúc mọi người ở đây nghị luận sôi nổi thì từng đạo hào quang loé lên, vài kiếm khách mặc thanh sam đáp lên trên quảng trường.
Quần áo thêu kim sắc tiểu kiếm, biểu lộ rõ thân phận của bọn họ.
Vạn Kiếm Các đến rồi!
Người dẫn đầu chính là Nhạc Kiếm Ly với vẻ mặt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Người trong Chính Đạo đều nhao nhao sáp tới gần, vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nhưng Nhạc Kiếm Ly chỉ khẽ gật đầu rồi ôm lấy trường kiếm mà đứng ở một góc yên tĩnh.
Mọi người cũng đã tập mãi thành thói quen với chuyện này rồi, cũng không có ai không biết thức thời thì đi quấy rầy nàng ta nữa.
Cũng không bao lâu sau, lại mấy vệt sáng trắng hiện lên.
Kèm theo đó là một trận làn gió mát thổi quét tới, vài nữ tu thân mặc bạch y chậm rãi hạ xuống.
Người cầm đầu kia chính là một đạo cô trẻ tuổi, trên đạo bào trắng thuần có thêu Cẩm Tú Lưu Vân, con ngươi bình tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng, không gợn một làn sóng nào.
Đó chính là Lâm Lang Nguyệt.
Ánh mắt của Nhạc Kiếm Ly xuyên qua đoàn người mà nhìn chằm chằm vào nàng ta, con ngươi có hơi kinh ngạc.
- Đúng là khó có thể nắm bắt được khí tràng này… chẳng lẽ nàng ta đã thực sự chui đầu vào chỗ chết tìm đường sống, phá đan thành Anh rồi hả?
Trong nháy mắt, đoàn người lập tức bùng nổ.
- Lâm Tiên Tử tới rồi!
- Bái kiến Lâm Tiên Tử!
- Xem cái khí tràng này đi, e là tu vi đã càng thâm hậu hơn rồi đó!
- Thật đúng là phúc của Chính Đạo chúng ta mà!
...
Tuy là Lâm Lang Nguyệt bị Lý Nhiên đánh bại, nhưng nàng ta vẫn là thiên kiêu số một của Chính Đạo, nắm giữ vô số thứ ở Hạo Thổ.
Huống chi nhìn trạng thái bây giờ của nàng ta, hiển nhiên là tu vi không những không lùi mà còn tiến tới nữa.
Đương nhiên đám người kia sẽ càng tâng bốc nàng ta, ai nấy cũng ào ào tiến lên, bắt đầu a dua nịnh hót.
Mà Lâm Lang Nguyệt lại không hề rung động một chút nào, chỉ yên lặng mà đứng ở một bên, trên người tỏa ra khí chất càng trong trẻo mà lạnh lùng hơn so trước đó rất nhiều.
...
So sánh với sự thân thiện của Chính Đạo, Ma Đạo bên kia lại có vẻ vắng lạnh hơn rất nhiều.
Giữa mỗi một tông môn đều có một khoảng cách nhất định, ánh mắt đều cảnh giác mà đề phòng đối phương.
Tần Như Yên nhìn đoàn người vây quanh Lâm Lang Nguyệt, trong mắt nàng ta lóe lên một tia lo lắng.
- Thế mà nàng ta lại thật sự sống sót mà ra khỏi Đạo Tuyệt Tử Địa, mà ta lại không thể nhìn ra được tu vi của nàng ta, chẳng lẽ là đã tiến nhập đến Nguyên Anh rồi sao? Thực sự là ghê tởm mà…
Giữa nàng ta và Lâm Lang Nguyệt còn tồn tại không ít ân oán, chứng kiến đối phương tìm được phúc trong cái họa, tất nhiên trong lòng nàng ta sẽ cực kỳ khó chịu.
Một thanh niên đứng bên cạnh nhìn thấy thế thì không khỏi lắc đầu cười cười:
- Làm sao vậy, Tần Như Yên? Nhìn thấy kẻ thù đột phá được tu vi nên trong lòng khó chịu à?
- Bạch Tương Dạ, việc này không có liên quan gì đến ngươi hết!
Tần Như Yên cau mày nói.
Bạch Tương Dạ nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
- Hay là ngươi bỏ tiền ra thuê ta đi, ta giết chết nàng ta giúp ngươi, thế nào?
Tần Như Yên hừ một tiếng, chẳng muốn để ý đến cái tên Sát Nhân Cuồng này nữa.
Bạch Tương Dạ cũng không hề tức giận, hắn tiếp tục nói.
- Lần này yêu thú náo động không phải là việc nhỏ, bên phía Chính Đạo hiển nhiên là đã lấy Thiên Xu Viện làm đầu rồi, vậy còn Ma Đạo chúng ta thì sao đây? Cũng không thể làm rắn mất đầu được chứ?