Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 156 - Chương 156. Nhạc Kiếm Ly Xấu Hổ Và Giận Dữ Gần Chết!

Chương 156. Nhạc Kiếm Ly xấu hổ và giận dữ gần chết! Chương 156. Nhạc Kiếm Ly xấu hổ và giận dữ gần chết!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nhạc Kiếm Ly sửng sốt.

- Làm sao ngươi biết…

Sau đó, ý thức được mình lỡ lời, nàng ta vội vàng che miệng lại…

Đối mặt với ánh mắt như cười như không của Lý Nhiên, nàng ta quay phắt đầu qua chỗ khác rồi nói:

- Không sai, ta nhìn lén đó thì thế nào? Ai bảo ngươi lại đi câu kết làm bậy với ả hồ ly tinh kia làm gì!

Lý Nhiên:

- ?

- Cái gì mà hồ ly tinh? Cái gì mà câu kết làm bậy?

Vẻ mặt hắn có hơi ngơ ngác, không hiểu sao nàng ta lại nói như thế.

Nhạc Kiếm Ly hừ lạnh nói:

- Còn giả vờ nữa à! Ban ngày ả Tần Như Yên kia gần như dán lên trên người ngươi! Còn cố ý thuê phòng ngay bên cạnh phòng ngươi, còn không phải muốn làm chút chuyện gì đó không thể để cho người khác biết à?

- …

Khá lắm, lúc này Lý Nhiên mới hiểu ra.

Chẳng trách cả ngày trời cô nương này đều trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, không ngờ lại là vì chuyện như thế này.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười mà nói:

- Ta nói sao cả ngày hôm nay tinh thần ngươi không đúng lắm, hóa ra là ghen tị à!

- Ghen tị?

Khuôn mặt của Nhạc Kiếm Ly đỏ lên, nàng ta lắp bắp nói:

- Ngươi… ngươi đừng có nói lung tung, ta mà thèm ghen tị à?

- Vậy vì sao ngươi phải ghé sát vào khe cửa nhìn lén?

Lý Nhiên hỏi.

- Ta…

Nhạc Kiếm Ly ấp úng nửa ngày mà cũng không thể trả lời được vấn đề này.

Lý Nhiên lắc đầu nói:

- Ta với Tần Như Yên kia cũng không quá thân với nhau, cũng chỉ có duyên gặp qua một lần mà thôi. Hơn nữa lần trước ta còn giết sạch hết tất cả đệ tử đồng môn của nàng ta nữa kìa.

Nhạc Kiếm Ly sửng sốt.

- Thật sao? Các ngươi thật sự không thân thiết với nhau à?

- Dĩ nhiên, ta có cần phải nói dối chuyện này đâu chứ?

Lý Nhiên thản nhiên nói.

- Ừm, thế ta miễn cưỡng tin tưởng ngươi vậy…

Trong lòng Nhạc Kiếm Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong mắt nàng ta cũng lóe lên một tia vui vẻ.

Lý Nhiên cười híp mắt nói:

- Bây giờ chắc ngươi yên tâm rồi chứ hả?

Nhạc Kiếm Ly xấu hổ xoay đầu qua chỗ khác rồi nhỏ giọng hừ nói:

- Ta có gì mà yên tâm hay không yên tâm, chuyện của hai người các ngươi không liên quan gì đến ta hết…

Lý Nhiên nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của nàng ta, vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc.

- Lý Thánh Tử, ngươi nghỉ ngơi rồi sao? Ta không ngủ được, có chút việc muốn tâm sự với ngài.

Giọng nói kia kiều mị đến tận xương, vừa nghe là đã biết đó chính là Tần Như Yên!

Trong nháy mắt, không khí trong phòng an tĩnh lại.

Sắc mặt Nhạc Kiếm Ly chợt lạnh lẽo như băng, nàng ta cắn răng nghiến lợi nói:

- Lý Nhiên, ngươi là tên lường gạt!

Lý Nhiên:

- …

Nghe thấy giọng nói của Tần Như Yên truyền đến từ bên ngoài cửa, vẻ mặt của Lý Nhiên cũng ngây ra.

Đêm hôm khuya khoắc, nàng ta đến tìm mình làm cái gì chứ?

Lồng ngực của Nhạc Kiếm Ly phập phồng lên xuống, phảng phất cứ tựa như là một con sư tử nhỏ phẫn nộ vậy, nàng ta cắn răng nói:

- Còn nói giữa các ngươi không thân! Đây không phải dâng mình lên tới cửa luôn rồi sao!

- …

Cốc cốc cốc.

Tần Như Yên lại gõ cửa phòng vài cái, giọng nói dịu dàng:

- Lý Thánh Tử, ngài đã ngủ chưa?

- Ả hồ ly tinh này!

Nhạc Kiếm Ly lập tức rút kiếm muốn xông ra ngoài.

Lý Nhiên vội vàng kéo nàng ta lại, gắt gao chế trụ nàng ta ở trong lòng, thuận tiện còn đưa tay che miệng nàng lại. Đồng thời, hắn cao giọng nói:

- Ta đã nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói… ôi mẹ ơi!

Lời còn chưa dứt, tay phải đã truyền đến một trận đau đớn, hắn không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.

Cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy Nhạc Kiếm Ly đang cắn chặt lấy gan bàn tay của hắn, dường như đã dùng hết tất cả sức lực từ khi mới sinh ra tới giờ vậy.

- Lại cắn lão tử, ngươi đúng thật là tuổi chó mà!

Lý Nhiên tức giận đến mức thấp giọng nói.

- Ưm… ưm…

Nhạc Kiếm Ly rầm rì mấy tiếng, nhưng lại nhất định không chịu nhả ra.

Tần Như Yên ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động kỳ lạ, nàng ta nghi ngờ nói:

- Lý Thánh Tử, làm sao vậy? Ngài không sao chứ?

Lý Nhiên cắn răng cố nén cơn đau mà nói:

- Không có việc gì, ta có nuôi một chú cún con không nghe lời, hay là Tần Thánh Nữ trở về trước đi, có việc gì để ngày mai lại nói.

Nhạc Kiếm Ly nghe thấy lời này, trong nhất thời cũng bị tức không nhẹ, nàng ta không khỏi cắn càng mạnh hơn nữa.

Tần Như Yên sửng sốt.

- Lý Thánh Tử còn nuôi chó nữa hả?

Tuy là luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm, nhưng Lý Nhiên đã nói như vậy rồi, nàng ta cũng không tiện tiếp tục dây dưa thêm nữa.

- Được, vậy ngài nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai gặp.

Nói xong cũng trở về gian phòng của mình.

Lý Nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng sát vách đóng lại, lúc này hắn mới buông tay ra. Chỉ thấy phía trên gan bàn tay có một vòng dấu răng tròn trịa.

Nhạc Kiếm Ly tức giận đến mức thở hổn hển mà nói:

- Ngươi nói ai là chó nhà ngươi nuôi hả?

Lý Nhiên bày ra một pháp trận cách âm rồi tức giận nói:

- Đây là lần thứ hai ngươi cắn ta rồi nhỉ? Không phải chó mà có hàm răng tốt vậy à?

- Ta liều mạng với ngươi!

Bình Luận (0)
Comment