Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhạc Kiếm Ly hổn hển, nàng ta nhào tới muốn quyết chiến sinh tử với hắn.
Lý Nhiên trực tiếp ném Khổn Tiên Thằng ra, trói chặt nàng ta lại.
Hai tay nàng ta bị trói ra sau người, vóc dáng thướt tha dưới lớp thanh sam lập tức hiển hiện ra rõ mồn một.
- Lý Nhiên, ngươi lại trói ta!
Gò má của Nhạc Kiếm Ly đỏ bừng, nàng ta xấu hổ và giận dữ gần chết.
Tiếp thụ kinh nghiệm của lần trước, nàng căn bản không dám giãy dụa chút nào, càng giãy dụa chỉ càng bị trói chặt hơn thôi.
Lý Nhiên khoanh tay trước ngực.
- Ai bảo ngươi lại cắn ta!
- Đó cũng là do ngươi gạt ta trước. Cái tên lường gạt nhà ngươi!
Nhạc Kiếm Ly oán hận nói.
Tuy là tứ chi của nàng đã bị trói lại, nhưng vẫn có thể thi triển tu vi như cũ.
Nàng ta hơi động đậy tâm thần, quang mang trên thanh trường kiếm bắt đầu nở rộ rồi bay vọt lên trên không trung.
- Còn không mau thả ta ra!
Lý Nhiên cau mày lại, hắn cũng có chút phát cáu rồi.
- Thế mà ngươi lại cầm kiếm chỉa về phía ta?
Hắn tức giận đến mức trực tiếp ném Nhạc Kiếm Ly lên trên giường, sau đó giơ tay lên đánh cho nàng ta một cái.
Chát!
Thanh sam lay động, cực kỳ co dãn.
Thanh trường kiếm bay lơ lửng trong không trung cũng mất đi động lực, trong nháy mắt đã rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang “loảng xoảng”.
Nhạc Kiếm Ly ngây người một lúc, sau đó mới kinh hô lên:
- Ngươi… ngươi dám đánh ta?
Chát!
Lý Nhiên không nói gì, trực tiếp vung tay đánh một cái nữa.
Nhạc Kiếm Ly xấu hổ giùng giằng.
- Tên đăng đồ tử nhà ngươi, ta muốn giết ngươi!
Chát!
- Hỗn đản, háo sắc, đồ lưu manh!
Chát!
- Hu hu…
Lý Nhiên vừa muốn giơ tay lên thì động tác bất chợt cứng lại giữa không trung.
Chỉ thấy Nhạc Kiếm Ly không kêu lên một tiếng nào nữa, gương mặt chôn vào trong gối đầu, bả vai run run nhè nhẹ.
Đây là… khóc rồi à?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hắn thận trọng mà lật nàng ta lại.
Nhạc Kiếm Ly nhắm mắt lại, trên mặt như lê hoa đái vũ, đang thấp giọng khóc sụt sùi.
Lý Nhiên lập tức chết lặng
Hắn đã quen với hình ảnh đối phương mang theo thanh trường kiếm kêu đánh kêu giết, đột nhiên bày ra bộ dáng này làm cho hắn có chút luống cuống tay chân.
Chẳng lẽ vừa rồi đánh quá dùng sức rồi hả?
Lý Nhiên chú ý tới nàng vẫn còn đang bị trói gô lại, hắn vội vàng cởi Khổn Tiên Thằng ra trước.
Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích như cũ.
Hắn vò đầu nói:
- Vừa rồi ta có hơi kích động, ngươi không sao chứ?
Nhạc Kiếm Ly:
- Hu hu hu…
- Có phải vừa rồi ta đánh quá dùng sức rồi không?
- Hu hu hu…
- Vậy… không bằng ta xoa xoa giúp ngươi nhé?
- Không cần!
Nhạc Kiếm Ly vội vàng ngồi dậy, hai tay ngăn ở phía sau, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như máu.
- Không… không cần ngươi, ta tự làm được rồi
- …
Lý Nhiên đưa khăn tay cho nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng rồi dịu dàng nói:
- Đánh đau ngươi rồi hả?
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt quay đầu qua nơi khác.
Vạn Kiếm Các chú trọng rèn luyện thể lực, thể chất của nàng còn không có gầy yếu như vậy. Nói rằng đau, chẳng bằng nói là xấu hổ… bây giờ cả người nàng ta vẫn còn tê dại đây này, phảng phất cứ như thể bị điện giật vậy.
- Tên hỗn đản nhà ngươi, thật sự là sắp bị ngươi khi dễ chết rồi!
Nhạc Kiếm Ly cắn môi, giọng nói có chút run rẩy.
Sao lại có thể để cho người khác chạm vào nơi đó được cơ chứ?
Vừa rồi nàng vừa thẹn vừa hoảng, chân tay luống cuống, cuối cùng trực tiếp bật khóc luôn.
Vẻ mặt của Lý Nhiên cực kỳ áy náy.
Vừa rồi quả thật hành vi của hắn có hơi quá đáng. Dù sao thì ngươi ta cũng là hoàng hoa khuê nữ mà.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Lúc này, Nhạc Kiếm Ly thấp giọng nói:
- Vì sao vừa rồi ngươi lại ngăn ta? Là lo rằng sẽ bị Tần Như Yên hiểu lầm sao?
- Dĩ nhiên không phải.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Trong tửu lâu này Chính Ma tề tụ, nếu như quan hệ của ta và ngươi bị người khác biết đến thì sẽ mang tới phiền toái rất lớn cho ngươi.
Kiếm Tiên của Chính Đạo lén lút gặp gỡ với Thánh Tử của Ma Đạo vào ban đêm ban hôm.
Đây chính là một tin tức bùng nổ đấy!
Mặc dì Lý Nhiên cũng không có gì phải kiêng kỵ cả, nhưng ngược lại Nhạc Kiếm Ly thì khác, đến lúc đó chỉ sợ Chính Đạo sẽ không buông tha cho nàng.
- Cho nên ngươi là đang lo lắng cho ta sao?
Nhạc Kiếm Ly nhìn về phía hắn, trong mắt khôi phục lại một tia thần thái.
Lý Nhiên tức giận nói:
- Bằng không thì sao? Ta và Tần Như Yên kia lại không thân thuộc với nhau, làm gì cần phải quan tâm đến suy nghĩ của nàng ta cơ chứ?
Khóe miệng Nhạc Kiếm Ly lặng lẽ nhếch lên, nàng nũng nịu mà nhẹ nhàng nói:
- Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm.
Sau đó chợt nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt nàng lại đầy xấu hổ và giận dữ.
- Vậy… vậy ngươi cũng không thể đánh chỗ đó của người ta, lại còn dùng sức như vậy nữa…
- …
Lý Nhiên lúng túng nói:
- Chủ yếu là xúc cảm thật sự là quá tốt, có chút không kiềm chế được.
- Không cho nói nữa!
Nhạc Kiếm Ly che miệng của hắn lại, mặt đỏ đến mức muốn bốc khói luôn rồi.
Nhìn vào con ngươi thâm thúy của Lý Nhiên, ánh mắt nàng hốt hoảng mà dời đi nơi khác.