Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hoặc là trái tim, hoặc là giữa trán, tất cả đều có một lỗ máu vô cùng chuẩn xác.
Bắp thịt cả người Lý Nhiên cuồn cuộn, khí huyết dâng trào, trên người toát ra từng luồng hơi nước trắng ngần, phảng phất cứ như là những viên đá ngầm trong trong đại dương vậy, mặc cho thú triều có trùng kích như thế nào chăng nữa thì cũng không hề mảy may làm tổn thương đến hắn được.
Thi thể của Yêu Thú dưới chân càng ngày càng nhiều, gần như đã chồng chất thành một ngọn núi nhỏ!
Các Yêu Thú nhận thấy được động tĩnh bên này, tất cả đều dồn dập xông tới.
Nhưng bọn chúng lại không hề vội vã tiến công ngay.
Dường như bọn chúng ý thức được nếu xông lên là sẽ chịu chết ngay, cho nên bọn chúng quyết định tụ lại thành một đoàn rồi sau đó chen nhau lên, cắn nuốt sạch sẽ tên Lý Nhiên kia.
Đó là một quyết định thông minh.
Nhìn Yêu Thú ở xung quanh càng ngày càng nhiều nhưng Lý Nhiên cũng không hề xuất thủ, hắn để mặc cho bọn chúng tụ tập lại với nhau.
Lâm Lang Nguyệt đang ở cách đó không xa chú ý thấy một màn này, trong mắt nàng ta lóe lên vẻ kinh ngạc.
- Hắn đây là muốn làm gì vậy?
Yêu Thú đông nghịt vây quanh lấy hắn, con ngươi đỏ au chi chít. Trong ánh mắt bọn chúng tràn đầy vẻ tham lam, nước dãi trong miệng cũng không ức chế được mà chảy xuống, bọn chúng đã sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.
- Cũng được rồi đó!
Lý Nhiên nhếch môi cười, lúc hắn lại mở mắt ra một lần nữa thì con ngươi đã hoàn toàn biến thành màu ngân bạch, cánh tay phải đang cầm ngân thương nở rộ bạch quang, uy năng của Hàng Ma Quang Minh Quyền được rót vào bên trong thân thương.
Vân Linh run rẩy một trận, cứ tựa như đang nhảy cẫng lên hoan hô vậy.
- Ngao ngao ngao!
Đám Yêu Thú nhận thấy tình hình không đúng, bọn chúng rú lên lồng lộn rồi đánh tới.
Thế nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
Ngân quang trong mắt Lý Nhiên càng ngày càng mạnh mẽ, không thể nhìn thẳng vào, cứ tựa như thiên thần vậy.
Hắn bước về phía trước một bước, không khí trong nháy mắt ngưng trệ lại.
Tay phải hắn cầm cán thương, thiên địa đột nhiên ảm đạm lại, phảng phất như thể tất cả ánh sáng đều hội tụ lại bên trên thương, vẽ ra một đường vòng cung huyền diệu mà bén nhọn.
- Thương Quyết Triêu Thiên!
Ngân quang nở rộ, Thương Ý khủng bố cùng với Diệt Ma Quyền Ý dâng trào lên, chiếu rọi màn đêm đen kịt tựa như ban ngày vậy!
Sắc bén, tan biến.
Mà đối với Yêu Thú mà nói, ánh bạc này đại biểu cho sự diệt vong!
Chờ đến khi quang mang tán đi, các Yêu Thú xung quanh cứ như thể tượng điêu khắc vậy. Chốc lát sau, thân thể bọn chúng nổ tung rồi hóa thành huyết vụ đầy trời!
Lý Nhiên chậm rãi đạp lên trên một mảng máu thịt, trên lớp áo trắng đang tung bay không có một vệt máu tí ti nào.
Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả Tu Hành Giả đều ngẩn ra.
Nếu như bọn họ nhớ không lầm, U La Điện là tông môn đạo tu đúng chứ?
Thương Ý cứ như Thần Ma này quả thực nghe mà rợn cả người, dù cho có đến Vạn Kiếm Các cũng có thể làm thủ tịch luôn đó!
Mà ánh mắt của Lâm Lang Nguyệt lại phức tạp tới cực điểm.
Vốn dĩ nàng ta còn cho rằng nàng trở nên mạnh mẽ hơn là sẽ có cơ hội chứng minh bản thân mình, kết quả lại phát hiện đối phương quả thật là một ngọn núi sừng sững căn bản không thể vượt qua được!
- Lý Nhiên…
Nàng cắn môi, con ngươi cũng không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
...
Thú Triều cuộn trào mãnh liệt.
Tất cả các Tu Hành Giả tham chiến đều đứng trên cùng một chiến tuyến, bọn họ ầm ầm công kích vào đám Yêu Thú đã biến thành một biển huyết nhục kia!
Bọn họ hộ tống cửa thành chặt chẽ ở phía sau lưng!
Đây mới thật sự là chiến tranh, mỗi một giây đều có yêu thú chết đi.
Tiên huyết nhuộm mảnh đất vàng óng dưới chân thành màu đỏ máu u ám. Không ai có tâm trạng nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào, bởi vì lúc này không phải địch chết thì chính là ta vong!
Nếu như bị thương thì lập tức lui xuống chữa thương, những người khác tự động đi tới bù vào chỗ khuyết thiếu. Mà thương binh chỉ khôi phục đơn giản một chút xong là sẽ mang theo pháp khí xông vào chiến trường một lần nữa.
Trên bầu trời cũng có bày bố phòng tuyến, vững vàng ngăn cản những quái điểu và chim ưng kia ở ngoài thành.
- Giết!
- Súc sinh, chết cho ta!
- Có ai còn Hồi Nguyên Đan không, ta sắp không còn linh lực nữa rồi!
- Có, tiếp lấy!
- Phùng lão ma, cẩn thận phía sau!
...
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đã tạm thời quên đi sự phân biệt giữa Chính và Ma, tất cả đều tin tưởng mà yên tâm giao phía sau lưng của mình cho đối phương.
Ở trước mặt đám thú triều này, hai chữ Nhân Tộc đã trở thành ranh giới cuối cùng.
Mà đám thiên kiêu cũng cho thấy thực lực chân chính của bọn họ.
Lâm Lang Nguyệt đạo pháp vô song, mỗi một giơ tay nhấc chân đều có thể khiến cho vô số yêu thú bị nghiền thành bột mịn.
Kiếm Ý của Nhạc Kiếm Ly dạt dào, kiếm quang trầm tĩnh lóe sáng, đầu của yêu thú ào ào rơi xuống đất!
Khăn che trên mặt Tần Như Yên bay phất phới, tiếng ti trúc du dương vang vọng trong không gian, đám yêu thú trước mặt đột nhiên lại quay ra chém giết lẫn nhau.