Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó, dân chúng mang cáng cứu thương ra, đỡ lấy những Tu Hành Giả bị thương vào trong thành.
Mà trên tường thành lại là một mảnh trầm mặc.
Những Tu Hành Giả được xưng là “quân cứu viện” kia đều mang vẻ mặt khổ sở mà nhìn một màn này.
Không nghĩ tới… Thú Triều lại thực sự bị đánh bại!
Sắc mặt của vị chấp sự ở Thần Đạo Cung khó coi tới cực điểm.
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ có trở thành vết nhơ của tông môn mà hắn ta tuyệt đối cũng sẽ rơi vào sự trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc!
Lưu chấp sự chớp mắt.
- Đi, chúng ta cũng xuống đi!
- Đúng vậy, quân cứu binh cũng xuất thủ mà!
- Không sai, ta cũng tham chiến!
- Vừa rồi ta còn đi xuống đó ném một bả đan dược đó!
Đám người kia chẳng biết xấu hổ mà bắt đầu xôn xao ồn ào.
Bọn họ vừa muốn đi xuống tường thành thì một thanh niên với gương mắt trắng như tuyết đã chặn ở trước người bọn họ.
- Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, lập tức biến mất, nếu không…
Bạch Tương Dạ thản nhiên nói:
- Ta sẽ giết chết các ngươi.
Các đệ tử của Sát Sinh Ngục ở phía sau cũng dồn dập vây quanh bọn họ lại.
Lưu chấp sự nuốt một ngụm nước bọt.
- Bạch Tương Dạ, không phải ngươi cũng khoanh tay đứng nhìn sao? Bây giờ ngươi đang tỏ vẻ cái gì hả?
Bạch Tương Dạ nở nụ cười xán lạn.
- Không sai, ta đúng là khoanh tay đứng nhìn đó, bởi vì trong mắt ta, tính mạng của phàm nhân chẳng khác gì chó lợn dê bò cả. Nhưng ta chỉ đơn thuần là thấy các ngươi không thuận mắt mà thôi, có ý kiến gì à?
Lưu chấp sự cau mày lại.
- Ngươi!
Bạch Tương Dạ để lộ ra hàm răng tuyết trắng.
- Các ngươi còn dư lại năm hơi.
- Bạch Tương Dạ!
- Bốn.
- …
Lưu chấp sự dùng sức dậm chân một cái, sau đó dẫn theo các đệ tử của Thần Đạo Cung mà xoay người bay đi.
Những tông môn khác cùng tán tu cũng không dám ở lâu, ai nấy cũng dồn dập chạy trối chết.
Ác danh của Sát Sinh Ngục cũng không phải là nói giỡn đâu.
Bạch Tương Dạ quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh mạnh mẽ mà rắn rỏi của Lý Nhiên, dần dần thu nụ cười lại.
- Thế mà lại có thể mạnh mẽ đến mức như vậy sao…
Phía Bắc Nam Phong Thành.
Một chiếc phi thuyền xẹt ngang qua bầu trời.
Chiếc phi thuyền được trạm trỗ long phượng, xa hoa không gì sánh được, hiển nhiên đây không phải là pháp khí tầm thường gì.
Một thiếu nữ mặc cẩm bào màu vàng óng, trên y phục có thêu hoa văn hình giao long, nàng ta đang bắt chéo tay ra sau lưng mà đứng ở trên boong thuyền.
Mái tóc màu xanh rũ xuống như suối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, làn da mịn màn, xương cốt thanh tú, mặt mày xinh đẹp như họa.
Đây chính là Tam Công Chúa của Thịnh Tộc, Thịnh Tri Hạ!
- Vương Tướng Quân, chúng ta còn cách Nam Phong Thành xa lắm không?
Thịnh Tri Hạ dò hỏi.
Một nam tử khôi ngô mặc khôi giáp đang đứng phía sau nàng ta, hắn chắp tay lại rồi nói:
- Hồi bẩm Tam Công Chúa, còn hơn hai trăm dặm nữa.
Thịnh Tri Hạ gật đầu.
- Vậy cũng sắp đến rồi.
Từ sau khi Yêu Thú ở Thập Vạn Đại Sơn dị động, triều đình là nơi nhận được tin tức trước tiên.
Nghe nói có thôn trang đã bị Yêu Thú phá hủy, thế nên Thịnh Tri Hạ bèn chủ động xin đi giết giặc, tiến đến đây tiến hành điều tra.
Nhưng Nam Cương cách Trung Thổ quá xa, đã tiến phạm trù của các tông môn rồi nhưng cũng không hề có Truyền Tống Trận Pháp của Thịnh Tộc.
Cho nên nàng ta cũng chỉ có thể truyền tống đến một nơi ở bên ngoài cách thành trì khoảng mấy vạn dặm, sau đó mới cưỡi phi thuyền chạy tới đây.
Cứ như vậy mà đã qua một ngày một đêm rồi.
Vương Tướng Quân nói:
- Mỗi một đại tông môn e rằng vì muốn tranh đoạt Tiên Duyên nên hôm qua cũng đã chạy tới đó rồi. Hiện tại Chính Ma đều đang tề tụ bên trong Nam Phong Thành, ngư long hỗn tạp, trắng đen lẫn lộn, Tam Công Chúa nhất định phải cẩn thận!
Thịnh Tri Hạ lắc đầu nói:
- Không sao cả, bổn cung không có hứng thú nào với Tiên Duyên cả, chỉ hy vọng bách tính Nam Phong Thành có thể bình an vô sự thôi.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta hiện lên vẻ rầu rĩ.
Lần dị động này đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các tông môn khác.
Chắc chắn bên trong Nam Phong Thành tụ tập rất nhiều người trong Ma Giáo, bao gồm Sát Sinh Ngục, Hợp Hoan Tông… Thậm chí tên đệ nhất Thiên Ma kia cũng rất có khả năng ở đó!
Bọn họ xem mạng người như cỏ rác, nhỡ đâu bọn họ nổi lên sát tâm với Chính Đạo, vậy thì dân chúng vô tội trong thành có thể sẽ gặp phải tai ương mất.
Đó cũng đều là con dân của Thịnh Tộc nàng ta cả!
- Nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa!
Thịnh Tri Hạ nhịn không được mà thúc giục.
Ánh sáng của Tụ Linh Trận trên phi thuyền lóe lên, lấy tốc độ nhanh nhất mà bay về phía Nam Phong Thành.
Không lâu sau, một thành trì to lớn đã xuất hiện trong mắt bọn họ.
Lúc này, Vương Tướng Quân phát ra một tiếng thét đầy kinh hãi.
- Tam Công Chúa, mau nhìn phía dưới kìa!
Thịnh Tri Hạ nghe thấy thế thì cũng đưa mắt nhìn xuống dưới, cả người nhất thời ngây dại hết cả.
Đó là một cảnh tượng thê thảm đến mức nào cơ chứ?