Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 164 - Chương 164. Bắt Đầu Săn Giết, Nhân Tộc Phản Công!

Chương 164. Bắt đầu săn giết, Nhân Tộc phản công! Chương 164. Bắt đầu săn giết, Nhân Tộc phản công!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Giọng nói lạnh lẽo và ác liệt của Lý Nhiên vang lên.

- Đệ tử U La Điện nghe lệnh!

- Có!

Vài đệ tử bay đến phía sau hắn.

Bọn họ đã kết thành một trận hình phòng thủ dựa theo phân phó của Lý Nhiên để đối kháng với Yêu Thú, đồng thời cũng cố gắng hết sức bảo vệ cho sự an toàn của chính mình.

Lúc này, mặc dù sắc mặt của bọn họ có hơi tái nhợt nhưng cũng không có bất kỳ một người nào ngã xuống cả.

Lý Nhiên nhìn bầy thú trước mắt mình, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

- Liệp sát, bắt đầu!

- Giết!

Ánh mắt của các đệ tử đều tràn đầy vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ phi thân xông về phía đàn thú kia!

Nhạc Kiếm Ly nhìn về phía bóng lưng kia, gò má nàng ta đỏ bừng, tim cũng đập loạn.

Đây chính là Lý Nhiên!

Nàng đạp phi kiếm bay lên trời, giọng nói vang vọng.

- Đệ tử Vạn Kiếm Các nghe lệnh, phản công! Để cho đám này súc sinh biết ai mới thật sự là chủ nhân của Hạo Thổ!

- Giết!

- Trục xuất chúng nó chạy về Thập Vạn Đại Sơn!

- Vì vinh quang của Nhân Tộc!

Máu nóng của các Tu Hành Giả đều đã sôi trào, bọn họ thúc giục chút linh lực còn sót lại không bao nhiêu của mình mà chậm rãi tiến về phía bầy thú!

Kèn lệnh phản công chính thức vang lên.

Phòng tuyến vốn đã bị đẩy tới cửa thành, hiện giờ lại bị đẩy ngược lại về phía đám Thú Triều!

Đám Yêu Thú này đã bị Lý Nhiên làm cho sợ vỡ mật rồi.

Ban đầu, bọn chúng chỉ tàn sát theo bản năng vốn có mà thôi, mà lúc này, bọn chúng cũng đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu nữa. Bọn chúng rú lên mấy tiếng rồi xoay người bỏ chạy!

- Grao grao grao grao!

Trong sự hốt hoảng, không biết có bao nhiêu đồng tộc bị bọn chúng giết chết. Mà cổ phẫn nộ tích tụ trong lồng ngực của những Tu Hành Giả kia, giờ phút nay cuối cùng cũng đã đến lúc phát tiết ra ngoài!

Trong lúc nhất thời, thần quang nở rộ, đạo pháp ầm vang, chiếu sáng cả một mảnh bầu trời đêm đen kịt.

Lý Nhiên cũng không xuất thủ nữa.

Hắn đứng chắp tay ra sau lưng, mặc dù y phục có hơi rách nát, nhưng phong thái lại càng hùng vĩ, càng chói mắt hơn nữa.

Lâm Lang Nguyệt kinh ngạc nhìn gò má của hắn, trong lòng nàng ta tồn tại một loại cảm xúc không nói rõ thành lời được, mà cũng không thể diễn tả được.

Đó là một Ma Đầu kiêu căng khó thuần.

Khinh thường Chính Đạo, chán ghét Ma Đạo, ngay cả các thiên kiêu của các tông môn cao nhất cũng không được hắn để vào trong mắt.

Mà một người như vậy lại nguyện ý một mình nhảy vào bên trong Thú Triều, liều mạng chém giết Thú Vương thuộc Nguyên Anh Kỳ chỉ vì để bảo vệ phàm nhân của Nam Phong Thành.

Nếu không phải hắn dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất mà lại máu tanh nhất để giết chết Lôi Sư, làm bầy yêu phải kinh sợ, e rằng Thú Triều này sẽ không dễ dàng thối lui như vậy đâu!

- Lý Nhiên…

Trong ánh mắt của Lâm Lang Nguyệt tràn đầy phức tạp.

- Rốt cuộc ngươi là người thế nào vậy chứ?

...

Ánh nắng ban mai hơi lóe lên, sắc trời tảng sáng.

Cuối cùng màn đêm cũng bị ánh mặt trời chiếu rọi, Thú Triều cũng đã tản đi hết.

Cảnh tượng bên ngoài Nam Phong Thành vô cùng hoang tàn. Mùi máu tươi khuếch tán trên khắp đống phế tích này, đất vàng cũng bị tiên huyết nhuộm dần mà biến thành màu đỏ sậm đen thùi…

Thi thể không trọn vẹn, dữ tợn mà lại đáng sợ trải dài khắp cả bình nguyên dưới chân, liếc mắt cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.

Đao kiếm cắm ngược trên mặt đất, còn có mùi khói thuốc súng vẫn chưa tan hết đi…

Nhưng mà một cảnh tượng tựa như ngày tận thế như vậy lại ẩn chứa hy vọng cùng ánh sáng vinh quang.

Đám Tu Hành Giả y phục hỗn độn, cả người tắm máu, không còn một chút dáng vẻ thanh tao xuất trần như ban đầu nữa. Nhưng trên mặt bọn họ lại là những nụ cười tràn đầy hưng phấn.

Cuối cùng Thú Triều cũng không thể đột phá được phòng tuyến của Nhân Tộc!

Bách tích của Nam Phong Thành không hề ngã xuống một người nào!

Đây chính là thắng lợi lớn thuộc về Nhân Tộc!

Két.

Cửa thành của Nam Phong Thành từ từ mở ra.

Dân chúng tuôn ra từ bên trong thành giống như nước thủy triều vậy.

Mặc dù bọn họ vẫn luôn trốn ở trong thành, nhưng chỉ bằng gào thét rung trời cùng với đạo pháp ầm vang kia, bọn họ cũng biết trận chiến tranh ở bên ngoài khốc liệt đến mức nào.

Những vị Tiên Trưởng cao cao tại thượng ngày thường đều đang liều mạng vì bọn họ!

Thành chủ của Nam Phong Thành xuyên qua đoàn người, đi tới trước mặt Tu Hành Giả rồi quỳ rạp xuống đất, dùng sức dập đầu mấy cái.

Giọng nói của hắn ta vẫn còn run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào.

- Cảm tạ các vị Tiên Trưởng đã đưa tay tương cứu bách tính Nam Phong Thành ta trong biển lửa!

Bách tính ở phía sau cũng dồn dập quỳ trên mặt đất…

- Cảm tạ ơn cứu mạng của các vị Tiên Trưởng!

- Cảm ơn Tiên Trưởng đã ra tay cứu giúp!

...

Trong đám bách tính này cũng có lão nhân gia với mái tóc bạc trắng, có những hài đồng với tóc trái đào, còn có phụ nhân ôm con nít… Trong ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy vẻ cảm kích cùng sùng bái, không có ngoại lệ.

Đám Tu Hành Giả nhìn những gương mặt hoạt bát này, trong lòng bọn họ đột nhiên cảm thấy may mắn. Cũng may là bọn họ cũng không hề lâm trận bỏ chạy, cũng may bọn họ đã lựa chọn chiến đấu vì phàm nhân, cũng may… cuối cùng cũng đã giữ được cửa thành.

- Có lẽ đây cũng là một trong những ý nghĩa của tu hành nhỉ?

...

Bình Luận (0)
Comment