Ánh mắt Lãnh Vô Yên lạnh thấu xương, trong tay nhiều hơn một thanh trường kiếm đen, sát khí khủng bố giống như là thật!
Không trung nứt từng khe hở, giống như con ngươi tối đen trời đất mở ra, tràn ngập khí tức đến từ tuyên cổ hoang vu!
Uy áp mênh mông giống như muốn nghiền nát đất trời!
Dịch Thanh Lam rung cổ tay, một thanh trường kiếm màu trắng rơi vào trong tay, khí tức tăng vọt, một bước cũng không nhường!
Khí tràng của hai người va vào nhau, hư không sụp xuống vỡ nát giữa các nàng!
Nhìn thấy một màn này, cổ họng Lý Nhiên có chút căng lên.
Xong rồi, lúc này thật sự đánh rồi!
...
Hắn muốn đi tới ngăn cản, nhưng gần như chỉ là một tia uy áp dư lại cũng khiến hắn căn bản không thể động đậy.
Hắn chỉ có thể hô:
- Sư tôn, đừng đánh nữa, Dịch đạo trưởng còn cứu mạng đệ tử đó!
- Ừm?
Mày Lãnh Vô Yên khẽ cau lại.
Lý Nhiên vội vàng nói chuyện Hợp Hoan Tông một lần.
Sau khi Lãnh Vô Yên nghe qua, ánh mắt hơi dịu lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Cho dù như thế, ngươi cũng không thể đánh chủ ý lên Nhiên Nhi!
Dịch Thanh Lam ngầm phỉ nhổ.
Ai đánh chủ ý lên hắn? Rõ ràng là hắn một mực tra tấn bần đạo!
Nàng ta nhíu mày nói:
- Bần đạo truyền công pháp cho hắn, một là vì cứu Lâm Lang Nguyệt ra, hai là vì giúp hắn đột phá, nào có người nghĩ xấu như ngươi?
Lãnh Vô Yên hừ lạnh nói:
- Ai xấu trong lòng người đó biết! Nếu không sao ngươi lại không mang khăn che mặt?
- Bần đạo muốn mang thì mang, không muốn thì sẽ không mang, có quan hệ gì với ngươi?
- Hừ, rõ ràng ngươi chính là muốn câu dẫn Nhiên Nhi!
- ... Lãnh Vô Yên, rút kiếm đi.
- Rút thì rút, ai sợ ai!
…
Lý Nhiên: ...
Nhìn thấy các nàng càng ầm ĩ càng hung hăng, gân xanh trên trán hắn giật một cái.
Tâm thần khẽ động, mấy viên Phật Cốt rơi vào lòng bàn tay, trực tiếp bóp nát toàn bộ.
Dưới sự gia trì của Phật Cốt dồi dào, hắn dùng thần thông Lục Tự Chân Ngôn rống lớn một tiếng:
- Dừng!
Âm thanh Phật Xương ầm ầm vang lên, hai người không khỏi ngây người một lúc, khí tràng va chạm cũng tạm thời dừng lại.
Thừa dịp khoảng cách này, Lý Nhanh bước nhanh đến giữa các nàng, cầm tay hai người, vẻ mặt bi tráng giống như hào phóng hy sinh.
- Các ngươi muốn chém thì chém ta đi!
Lý Nhiên tay trái nắm tay Lãnh Vô Yên, tay phải nắm Dịch Thanh Lam, vẻ mặt thập phần bi tráng.
Trên mặt giống như viết bốn chữ to:
Nã pháo về phía ta!
Hai người ngây dại.
Bầu không khí xơ xác tiêu điều tiêu tán theo đó, bầu không khí trở nên kỳ quái.
Vẫn là Dịch Thanh Lam phản ứng lại trước, vội vàng rút tay ra, gò má trắng nõn hơi đỏ lên.
Tên tiểu tặc này thật sự điên rồi, sao dám dắt tay nàng ta làm trò trước mặt người khác?
Không đúng.
Lúc không có người khác cũng không được!
Lãnh Vô Yên thật không giãy ra, mà là vẻ mặt khẩn trương hỏi:
- Nhiên Nhi, ngươi thật sự tu Vong Tinh Đạo rồi sao?
- Vong Tình Đạo?
Lý Nhiên ngây ra một lúc:
- Không có, đệ tử háo sắc như... khụ khụ, một thân chính khí, sao có thể tu luyện cái loại đồ vậy này?
Nàng khó hiểu hỏi:
- Kia vừa rồi sao ngươi lại nói học đạo pháp Thiên Xu viện?
Lý Nhiên nhức đầu:
- Đệ tử quả thật có học, nhưng chỉ là học hai cái chú pháp mà thôi.
Chân mày Lãnh Vô Yên nhíu càng sâu hơn:
- Nhất linh.
Đạo pháp Thiên Xu viện sở hữu, đều là thành lập trên căn bản Vong Tình Đạo.
Nào chỉ có học chú pháp, không tu căn cơ?
Ánh mắt nàng nhìn về phía Dịch Thanh Lam, lạnh lùng nói:
- Ngươi không định giải thích với bổn tọa một chút?
Trong lòng Dịch Thanh Lam cũng đang phát cáu, căn bản không muốn phản ứng lại nàng.
Nhưng nhìn thấy Lý Nhìn chớp mắt nhìn mình, không khỏi mềm lòng.
Thở dài nói ra;
- Đạo tâm của Lý Nhiên rất kỳ quái, giống như lấy vạn pháp làm căn cơ, nhưng lại bao trùm bên trên vạn pháp. Hắn không cần Thái Thượng Vong Tình cũng có thể thúc dục đạo pháp Thiên Xu.
- Thật?
Lãnh Vô Yên có chút hoài nghi.
Lý Nhiên gật đầu như giã tỏi:
- Đương nhiên là thật! Thái độ làm người của đệ tử sư tôn còn không biết rõ sao?
Hai má Lãnh Vô Yên đỏ lên.
Cái tên nghịch đồ sắc đảm ngập trời này, khẳng định là tình nguyện chết cũng không tình nguyện vong tình...
Nghĩ vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Chỉ cần không luyện Vong Tình Đạo là tốt rồi.
Vừa rồi nàng lo lắng Lý Nhiên sẽ quên mình, trong lúc nhất thời đánh mất chừng mực, mới động sát tâm với Dịch Thanh Lam.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, quả thật có chút xúc động.
Có điều lấy tính cách của nàng, tuyệt đối không có khả năng cúi đầu giải thích.
...
Chân mày to của Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại, nghi hoặc nói:
- Ngươi chỉ là vì vậy mới nổi giận?
Lãnh Vô Yên cau mày:
- Phải thì như thế nào?
Dịch Thanh Lam khó hiểu nói:
- Nhưng bần đạo nhớ rõ, ngươi kiêng kị nhất là đệ tử trong môn yêu rồi kết hôn, thật chí còn cố ý lập môn quy...Coi như Lý Nhiên vong tình, đối với ngươi cũng là chuyện tốt chứ? Sao lại kích động như thế?
- Cái này...
Ánh mắt Lãnh Vô Yên né tránh, không biết nên trả lời thế nào.