Dịch Thanh Lam chú ý tới hai tay nắm chặt của hai người, đột nhiên nghĩ tới cái gì, không khỏi che miệng kinh hô:
- Lý Nhiên không phải sẽ là ngươi...
Lãnh Vô Yên và Lý Nhiên liếc nhau, tim đập nhanh, yết hầu căng lên.
Chẳng lẽ quan hệ của bọn họ muốn bại lộ?
Dịch Thanh Lam chấn động nói:
- Lý Nhiên sẽ không phải là con tư sinh của ngươi chứ?
- ...
Khóe miệng Lãnh Vô Yên run rẩy một trận, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già.
Có phải đầu óc của đạo cô này có vấn đề hay không?
Không ngờ rằng trong tư tưởng của Dịch Thanh Lam, không thể phát sinh loại quan hệ giữa sư tôn và đệ tử, hơn nữa người sư tôn này là Lãnh Vô Yên giết người như ngóe.
Cho nên nàng ta căn bản sẽ không nghĩ theo hướng kia.
Hồn nhiên đã quên mình vừa rồi ở cùng Lý Nhiên lâu lâu ôm một cái.
Trong lòng nàng ta đã âm thầm tính toán, nếu như Lý Nhiên thật sự là con tư sinh của Lãnh Vô Yên, kia nàng rốt cuộc có bối phận gì...
Lãnh Vô Yên xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói:
- Trí tưởng tượng của ngươi không khỏi cũng quá phong phú rồi đó?
Vẻ mặt Lý Nhiên cũng là đổ mồ hôi lạnh:
- Dịch đạo trưởng, lời này của ngươi nếu truyền ra ngoài, đoán chừng có thể dọa cha ta và lão tổ tới mức tiểu ra.
Dịch Thanh Lam nhức đầu, khó hiểu nói:
- Vậy các ngươi sao lại...
- Được rồi.
Lãnh Vô Yên không dám để nàng hỏi tiếp, trực tiếp tiễn khách nói:
- Dịch đạo trưởng nhanh trở về đi, đi đường bình an, không tiễn xa.
- Được rồi.
Dịch Thanh Lam thấy thế cũng không nề hà.
Trước khi đi nàng ta còn liếc mắt nhìn Lý Nhiên một cái:
- Những lời bần đạo nói với ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?
Lý Nhiên gật đầu:
- Trong lòng ghi nhớ, cũng không dám quên.
- Tốt.
Dịch Thanh Lam không cần phải nhiều lời nữa, xoay người bước từng bước ra, thân hình biến mất trong hư không.
Nhìn bóng dáng của nàng ta, trong lòng Lý Nhiên khẽ nhúc nhích.
Nhịn không được nối hồng tuyến, hô một tiếng:
- Thanh Lam sư tôn, đệ tử sẽ nhớ ngươi.
Đầu hống tuyến im lặng một hồi, truyền đến âm thanh của nàng ta như giận lại giống như vui mừng:
- Nghịch đồ, không cho phép nhớ bần đạo!
...
Dịch Thanh Lam rời đi, bên trong kiệu yên tĩnh lại.
Lãnh Vô Yên hiếu kỳ hỏi:
- Dịch Thanh Lam nói gì đó, muốn ngươi nhớ kỹ trong lòng?
Lý Nhiên đáp lại:
- Không có gì, chỉ là để cho ta mỗi ngày đều tán gẫu cùng sư tôn một chút.
Sự thật quả thật là như thế, chỉ là hắn chưa nói người sư tôn nào mà thôi...
- A?
Lãnh Vô Yên càng mơ hồ:
- Nói chuyện phiếm cùng bổn tọa? Đây là ý gì?
Lý Nhiên nhún vai:
- Đệ tử cũng không biết.
Lãnh Vô Yên nhéo cằm:
- Xem ra tên đạo cô này đầu óc quả thật có chút vấn đề.
- ...
Lý Nhiên ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, cười nói:
- Mấy ngày nay không gặp, sư tôn có nhớ ta hay không?
Lãnh Vô Yên xinh đẹp liếc hắn một cái:
- Lần nào đến đều một bộ như này, bổn tọa có nhớ hay không, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?
- Ha ha.
Lý Nhiên chôn mặt ở cổ nàng:
- Đệ tử chính là muốn nghe chính miệng sư tôn nói.
Gò má xinh đẹp lạnh lùng của Lãnh Vô Yên đỏ bừng một mảnh, cắn môi thấp giọng nói:
- Tên đáng ghét... bổn tọa thật sự rất nhớ ngươi.
Trái tim Lý Nhiên đều muốn tan ra:
- Yên nhi...
- Chờ một chút.
Lãnh Vô Yên nâng ngón tay như ngọc bích lên đè hắn lại, mắt phượng hơi nheo lại:
- Giải thích trước một chút cho bổn tọa, ngươi và Dịch Thanh Lam rốt cuộc là quan hệ gì?
Ánh mắt Dịch Thanh Lam nhìn hắn rõ ràng không đúng.
Hơn nữa không chỉ truyền thụ đạo pháp cho hắn, thậm chí còn nguyện ý tháo khăn che mặt xuống, nói hai người không có chút quan hệ gì mới là lạ!
Lý Nhiên nhức đầu:
- Lúc trước chúng ta là kẻ thù, sau lại là bạn bè, bây giờ lại trở thành thầy trò…
- Dừng.
Lãnh Vô Yên ngắt lời:
- Như vậy đi, bổn tọa tới hỏi, ngươi trả lời, không được nói dối.
- Được.
Lý Nhiên gật đầu:
Lãnh Vô Yên hắng giọng, có chút mất tự nhiên nói:
- Các ngươi có hay không ... làm qua cái kia?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Cái nào?
- Chính là cái kia!
- ...
Lý Nhiên dở khóc dở cười:
- Đương nhiên là không có! Sư tôn ngươi nghĩ đi đâu vậy?
- Bổn tọa chỉ là hỏi một chút.
Hai má Lãnh Vô Yên ửng đỏ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
- Vấn đề thứ hai, ngươi rốt cuộc có luyện Vong Tình Đạo hay không?
Chuyện này nàng rất quan tâm, không nhịn được muốn xác nhận lại một chút.
Lý Nhiên chăm chú nhìn nàng:
- Chẳng lẽ sư tôn không cảm giác được chân tâm của đệ tử?
- Bổn tọa biết, nhưng thật sự đau lòng...
Lãnh Vô Yên vùi ở trong ngực hắn, nghe nhịp tim hữu lực, trong con ngươi sương mù mênh mông:
- Nghịch đồ, ngươi muốn luyện đạo pháp tông môn nào đều được, muốn bái ai làm thầy bổn tọa cũng không ngăn cản, nhưng ngươi phải đảm bảo...Nhất định không thể quên bổn tọa.
Lý Nhiên nghe vậy giật mình.
Trong lòng dâng lên tất cả cảm xúc, có áy náy, có thương tiếc... cuối cùng hóa thành tình yêu sâu đậm.