Hắn gắt gao ôm Lãnh Vô Yên, thanh âm trầm thấp giống như lời thề:
- Cho dù đệ tử quên bản thân mình, cũng vĩnh viễn sẽ không quên sư tôn.
- Ừ, bổn tọa tin ngươi.
Hai người cứ ôm như vậy, thời gian dừng lại vào một khắc này.
Ôn nhu trong thời gian dài vô hạn, thời gian dài vô hạn trong sự ôn nhu.
Đúng lúc này, Lãnh Vô Yên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi:
- Vậy các ngươi có ôm qua hay không?
Bên trong kiệu.
Lãnh Vô Yên ngồi trên ghế, ánh mắt có chút u oán.
Lý Nhiên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Một lúc lâu qua đi, giọng nói u ám của nàng vang lên.
- Cho nên, các ngươi thực sự ôm nhau rồi?
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cười giả lả mà nói:
- Chỉ đơn giản ôm một chút thôi.
Lãnh Vô Yên nhướng mày, yên lặng rút hắc kiếm ra.
Sát khí từ kiếm phong tràn ngập mà tới, không gian không ngừng bị vặn vẹo và nghiền nát.
Nàng thấp giọng tự lẩm bẩm:
- Quả nhiên thả nàng ta đi là một quyết định sai lầm, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp chứ? Hay là chém luôn cả Bạch Vân Phong nhỉ?
- ...
Lý Nhiên vội vàng đè nàng lại.
- Sư tôn bình tĩnh!
- Sao bổn tọa có thể bình tĩnh được đây?
Lãnh Vô Yên cắn răng nghiến lợi nói:
- Tên xú đạo cô kia tranh đoạt đồ đệ với bổn tọa thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn đoạt nam nhân với bổn tọa nữa? Lúc này mà không chém thì chờ đến khi nào đây?
Hai người này mới chung đụng với nhau vài ngày mà đã đi đến mức độ ôm nhau rồi. Nếu như qua tiếp một đoạn thời gian nữa, vậy chẳng phải là muốn ngủ cùng với nhau luôn rồi sao?
Đổi thành những người khác, có lẽ nàng cũng sẽ không tức giận như vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác người nọ lại là Dịch Thanh Lam!
- Bổn tọa đi hầm xương cốt của nàng ta!
Áo nàng phần phật, nàng đứng dậy muốn đi.
Lý Nhiên gắt gao ôm chặt lấy nàng.
- Sư tôn, người hiểu lầm, người nghe đệ tử giải thích đi!
Lồng ngực của Lãnh Vô Yên phập phồng lên xuống, miễn cưỡng tỉnh táo lại.
- Ngươi giải thích đi, bổn tọa nghe đây.
Lý Nhiên nói:
- Ở quê hương của đệ tử, ôm là một loại lễ nghi, chủ yếu là biểu đạt cảm xúc trân trọng lẫn nhau vào lúc cáo biệt mà thôi, cũng không có hàm nghĩa gì khác đâu.
Lãnh Vô Yên hơi nheo mắt lại.
- Cho nên?
Vẻ mặt của hắn vô cùng chính trực mà nói:
- Cho nên đệ tử cùng với Dịch đạo trưởng chỉ là quan hệ thầy trò thuần khiết mà thôi.
- Quan hệ thầy trò thuần khiết?
Không biết Lãnh Vô Yên nghĩ tới điều gì, nàng đỏ mặt gắt một cái.
- Bổn tọa còn không hiểu rõ ngươi nữa à? Con người ngươi mắt không cương thường (*), vô cùng háo sắc, hơn nữa lại còn hứng thú với nữ sư tôn nhất… Làm sao ngươi sẽ buông tha cho Dịch Thanh Lam chứ?
(*) Các nguyên tắc đạo đức phong kiến theo Nho giáo. Do chữ tam cương và ngũ thường. Cương: cái dây lớn ở cái lưới, điều cốt yếu. Tam cương: Vua tôi, cha con, vợ chồng, thường: đức tánh thường tình của con người.
Thậm chí nàng cũng có lý do hoài nghi tên nghịch đồ này chính là muốn tìm kích thích nên mới để cho Dịch Thanh Lam làm sư phụ của hắn!
- ...
Gương mặt già của Lý Nhiên đỏ lên, hắn lúng túng nói:
- Sư tôn hiểu lầm đệ tử rồi, đệ tử trình môn lập tuyết, tôn sư trọng đạo, lòng thành tâm của đệ tử có nhật nguyệt chứng giám!
(*) “Trình môn lập tuyết” 程门立雪: Ở đây, sự tôn kính của học trò đối với thầy trên thực tế bắt nguồn từ sức mạnh nhân cách vĩ đại và tinh thần hiến thân cho giáo dục đáng quý.
- Tôn sư trọng đạo?
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái, hừ hừ nói:
- Tỏ tình với bổn tọa, tắm chung với bổn tọa, còn ngủ chung với bổn tọa nữa. Cũng đã ngủ chung với nhau rồi, đây chính là lòng hiếu tâm mà ngươi nói đó hả?
- Không sai.
Lý Nhiên gật đầu, chân thành nói:
- Tỏ tình là để an ủi linh hồn cô độc của sư tôn, tắm chung với sư tôn là lo sư tôn sẽ không cẩn thận chết chìm, ngủ cùng người là sợ nửa đêm người sẽ đá chăn, sẽ bị cảm lạnh. Lòng thành lo nghĩ trước sau của đệ tử, sư tôn không cảm nhận được sao?
Lãnh Vô Yên:
- ...
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, nàng dở khóc dở cười mà nói:
- Tên nghịch đồ nhà ngươi, da mặt còn phát triển nhanh hơn cả tu vi của ngươi nữa.
- Hì hì, sư tôn đừng nóng giận.
Lý Nhiên đưa tay ra kéo nàng vào trong lòng.
Lãnh Vô Yên ngồi ở trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn, gương mặt xinh đẹp có chút đỏ ửng lên.
Trải qua một trận quấy rầy như thế, nàng cũng không kềm được nữa, tất cả sát khí đều tan thành mây khói.
Nàng quyệt cái miệng nhỏ nhắn, u oán nói:
- Bổn tọa đã từng nói muốn kéo Dịch Thanh Lam vào hồng trần, nhưng cũng không bảo ngươi phải làm như vậy.
Lý Nhiên cười nói:
- Nếu như là nhiệm vụ mà sư tôn bố trí, vậy tất nhiên là đệ tử phải hoàn thành cho tốt rồi!
Lãnh Vô Yên đập hắn một cái.
- Nghịch đồ, chỉ có loại thời điểm này ngươi mới nghe lời thôi.
Nhìn bộ dạng xinh đẹp lạnh lùng của nàng, trong lòng hắn không khỏi có hơi nhộn nhạo.
- Chỉ đùa một chút mà thôi.
Lý Nhiên nghiêm mặt nói:
- Đệ tử cùng với Dịch đạo trưởng thật sự không phải như ngươi nghĩ đâu.