Hắn rất có hảo cảm với Dịch Thanh Lam, quan hệ của hai người cũng thân cận hơn rất nhiều, nhưng hẳn là cũng không nói được tới chuyện tình cảm nam nữ mà nhỉ?
Dù sao thì đối phương cũng là Thiên Xu Thần Nữ mà!
Lãnh Vô Yên bất đắc dĩ nói:
- Bổn tọa cũng không biết ngươi khờ thật hay là đang giả ngu nữa. Ôm một cái cũng chả là gì đối với ngươi cả, nhưng đối với Dịch Thanh Lam mà nói thì lại có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
- Thái Thượng Vong Tình, dao cảm thiên cơ, nàng ta có thể tu luyện tới Đế Cấp đã nói rõ rằng đạo tâm của nàng ta đã không nhiễm bụi trần từ lâu rồi, làm sao sẽ tiếp xúc tay chân với nam nhân được cơ chứ? Ôm một cái với ngươi đại biểu cho việc nàng ta đã tự hủy bỏ đi chính mình, Vong Tình Đạo trong lòng nàng ta đã không còn là sự tồn tại tối cao nữa rồi, chắc chắn đạo tâm cũng không còn kiên định như vậy nữa.
Lý Nhiên không khỏi sửng sốt.
Phía sau cái ôm này lại còn có hàm nghĩa sâu xa như vậy nữa sao?
Hắn khó hiểu nói:
- Nhưng đệ tử cảm thấy hình như nàng ta cũng rất là bình thường mà?
Lãnh Vô Yên lắc đầu.
- Đây cũng chính là chỗ mà bổn tọa không hiểu được.
Nếu như Dịch Thanh Lam tè bỏ Vong Tình Đạo, vậy chẳng khác nào nàng ta đang tự hủy đi một thân tu vi của mình, gần như trong nháy mắt nàng ta sẽ rơi xuống Đế Cấp ngay.
Nhưng trong cảm nhận của nàng, khí tức của đối phương vẫn rất uyên thâm, không hề bị ảnh hưởng một chút nào cả.
- Đạo cô này làm thế nào vậy chứ?
- Chẳng lẽ nàng ta thực sự không động tâm với Nhiên Nhi sao? Như vậy chuyện tháo tấm mạng che mặt xuống cùng với cái ôm đó thì giải thích như thế nào đây?
Lãnh Vô Yên trăm mối không có lời giải.
Trực giác nói cho nàng biết, Dịch Thanh Lam có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cụ thể ra sao thì nàng lại không nói rõ được.
Đây thật ra là công lao của hồng tuyến.
Lý Nhiên và Dịch Thanh Lam bị Nhân Duyên Nhất Tuyến trói chặt, loại ràng buộc từ sâu trong linh hồn này đã vượt qua cả tình yêu nam nữ bình thường rồi.
Bất kể bọn họ có thân mật như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không nảy sinh một chút ảnh hưởng nào đối với đạo tâm cả.
Điểm này, có thể nào Lãnh Vô Yên cũng không nghĩ ra được.
- Thôi vậy, đạo pháp của Thiên Xu Viện bất phàm, Nhiên Nhi muốn học hỏi một chút cũng không tệ. Còn về Dịch Thanh Lam… Ngược lại nàng ta đừng hòng có ý đồ với Nhiên Nhi.
...
Huyền Linh Sơn.
Tẩm cung của chưởng môn.
Trong mắt Lãnh Vô Yên ầng ậng nước, nàng gắt giọng:
- Ban ngày ban mặt, ngươi thật đúng là hoang đường!
Lý Nhiên cười hì hì.
- Lúc này chắc là sư tôn đã cảm nhận được hiếu tâm của đệ tử rồi nhỉ?
- Đừng nói nữa!
Lãnh Vô Yên căm hận mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Tên này cứ hết lần này đến lần khác lấy danh xưng thầy trò ra, căn bản cũng không phải là tôn sư trọng đạo gì cả, hoàn toàn chỉ là để thỏa mãn cho hứng thụ tệ hại của bản thân mà thôi!
Lý Nhiên đáng thương nói:
- Sư tôn, khi nào thì đệ tử mới có thể tu luyện cùng với người được đây?
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Vô Yên đỏ bừng.
- Tên nghịch đồ nhà ngươi, có phải trong đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ này thôi hay không?
Vẻ mặt của Lý Nhiên rất thản nhiên
- Không sai.
- ...
Lãnh Vô Yên quay đầu qua nơi khác, ngượng ngập mà nói:
- Đây… loại chuyện như vậy, ngươi không nên làm khó bổn tọa, chủ yếu vẫn là tu vi của ngươi không đủ.
- Hả?
Lý Nhiên nhức đầu.
- Chuyện này có liên quan gì đến tu vi chứ?
- Đương nhiên là có.
Lãnh Vô Yên tức giận nói:
- Mỗi một giơ tay nhấc chân của bổn tọa đều có kèm Sâm La Chi Đạo, mà thần hồn của ngươi nhỏ yếu như vậy, sợ rằng nhỡ đâu bổn tọa không để ý là sẽ trực tiếp tiêu diệt cả ngươi luôn.
Lý Nhiên thở dài.
- Hóa ra là như vậy…
Chẳng lẽ muốn chờ hắn đến Chứng Đế thì mới được sao?
Chuyện đó cũng không biết đến bao giờ mới thành đây…
Nhìn bộ dạng ủ rũ cúi thấp đầu của hắn, Lãnh Vô Yên vừa bực mình vừa buồn cười.
- Tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như vậy, thật ra thì cũng không bao lâu đâu. Chỉ cần ngươi có thể đạt được Hợp Đạo Cảnh, tương hợp với Hồn Đạo, thần hồn trở nên cứng cỏi thì sẽ được thôi…
Trong lòng nàng ngượng ngùng không chịu nổi, thật sự là nói không nên lời.
- Hợp Đạo?
Ánh mắt của Lý Nhiên sáng bừng lên.
- Đó không phải cũng chỉ kém một cảnh giới thôi sao?
Bây giờ hắn là Nguyên Anh Hậu Kỳ, chẳng mấy chốc là sẽ đột phá đến Phân Thần, mà cảnh giới sau Phân Thần chính là Hợp Đạo.
Còn với thứ được gọi là cánh cửa cảnh giới này, đối với hắn căn bản cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Nghĩ vậy, hắn không nói hai lời mà trực tiếp đứng dậy xuống giường.
Lãnh Vô Yên khó hiểu nói:
- Ngươi đây là muốn làm cái gì đó?
Lý Nhiên siết chặt nắm tay, dõng dạc nói.
- Đệ tử muốn bế quan khổ tu, tranh thủ sớm ngày Hợp Đạo!
Lãnh Vô Yên.
- ...