Vốn dĩ mặt nàng hướng lên trời, mặc dù không trang điểm chút nào nhưng da thịt lại nở nang như ngọc, giữa lông mày anh khí mười phần.
Lúc này nàng đang cầm một bầu rượu, ngửa đầu lên đổ rượu vào miệng.
Rượu tùy ý chảy xuống theo chiếc cổ trắng như tuyết, cho dù có làm ướt áo cũng không chú ý đến.
- Rượu ngon!
Rốt cục nàng cũng được uống, sau đó thở dài thỏa mãn một tiếng, đôi gò má xinh đẹp đỏ bừng một mảng.
- ...
Nhạc Kiếm Ly ôm mặt.
Ai có thể nghĩ rằng tửu quỷ ở trước mặt này lại chính là Kiếm Thủ Sở Linh Xuyên của Vạn Kiếm Các chứ?
- Sư tôn, người uống nhiều quá rồi.
Sở Linh Xuyên hừ một tiếng.
- Bởi vì trong lòng vi sư khó chịu!
- Hai mươi tuổi đã bước vào Phân Thần sao? Lãnh Vô Yên rốt cuộc đã tìm ở đâu ra một loại đệ tử quái vật như thế này chứ?
Hiển nhiên bộ dạng kia cực kỳ phiền muộn.
Đôi mắt Nhạc Kiếm Ly đảo quanh, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Lý Nhiên thiên phú vô song, tốc độ tu hành vô địch đương đại nên đột phá Phân Thần cũng không có gì kỳ quái cả.
Sở Linh Xuyên liếc nàng ta một cái.
- Ngươi còn nói giúp cho hắn nữa, không thể cạnh tranh không chịu thua kém, cũng đột phá Phân Thần cho người khác nhìn sao?
- Dường như khiến cho vi sư còn kém hơn so với Lãnh Vô Yên!
Nhạc Kiếm Ly vểnh miệng, thấp giọng nói:
- Ngược lại thật ra ta muốn đột phá nhưng với một tửu quỷ nghiện rượu như sư tôn thì ta có thể có biện pháp nào chứ?
- ...
- Khụ khụ.
Sở Linh Xuyên hắng giọng một cái rồi cất ấm rượu đi.
- Lần sau còn dám nói bậy về vi sư thì làm phiền ngươi hãy nói trong lòng thôi, nói như vậy sẽ làm tất cả mọi người đều rất lúng túng.
Nhạc Kiếm Ly:
- ...
Sở Linh Xuyên chớp đôi mắt phượng, men say mịt mù.
- Tiểu Ly Tử, vi sư nhìn thấy ngươi đã mất Nguyên, rốt cuộc là bị tên nào đùa giỡn rồi?
Khuôn mặt Nhạc Kiếm Ly đỏ lên, lắp bắp nói:
- Sư tôn, người, người nói nhăng nói cuội gì vậy? Đệ tử chỉ có kiếm làm bạn, người cũng không phải là không biết.
Sở Linh Xuyên che đôi môi anh đào, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã sử dụng kiếm…
- Sư tôn!
Nhạc Kiếm Ly đỏ mặt đến mức muốn đổ mồ hôi, nàng ta giậm chân một cái rồi xoay người chạy ra ngoài.
Sở Linh Xuyên sờ chiếc cằm bóng loáng, trong mắt tràn đầy ý cười.
- Tính cách lạnh lùng này của Tiểu Ly Tử cũng có nam nhân thích sao? Ha ha…
Nói đến đây nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt xụ xuống trong nháy mắt.
- Chờ một chút, rốt cuộc ta vui vẻ cái quái gì chứ?
- Đệ tử cũng có nam nhân, lão nương vẫn còn là cẩu độc thân đây này!
Nàng buồn bực lại lấy bầu rượu ra.
- Quên đi, mấy cái tên chính đạo kia cũng không đứng đắn, một tên ta cũng đều coi thường…
- Có người đến.
Một bóng đen hiện lên, một người áo đen quỳ trên mặt đất.
- Kiếm Thủ.
Sở Linh Xuyên uống một hớp rượu, tùy ý nói:
- Trong một thời gian ngắn hãy chăm chú theo dõi Đăng Tiên Đại Hội, nếu như gặp được hạt giống tốt thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Được.
Bóng dáng người mặc đồ đen lập tức tiêu tán.
Sở Linh Xuyên tức giận và bất bình lẩm bẩm.
- Ta đánh không lại Lãnh Vô Yên, đồ đệ của ta cũng đánh không lại đồ đệ của Lãnh Vô Yên… Chuyện này phải đi đâu để nói rõ lí lẽ đây? Vô Ương hoàng cung.
Càn Nguyên cung.
Trung tâm đại điện, Thịnh Tri Hạ và Thịnh An Ức rũ tay xuống, giống như tiểu hài tử đã phạm phải sai lầm gì vậy.
Con ngươi của Thịnh Diệp lướt qua hai người, lạnh lùng nói:
- Trẫm nghe nói, gần đây các ngươi chạy đến Lý gia rất nhiều lần phải không?
Hai người này ngày nào cũng chạy đến Lý gia, không phải tặng vàng bạc châu báu thì cũng là tặng linh trà tiên nhưỡng.
Mà lại còn lấy danh nghĩa của hắn ta, nói cái gì mà sự quan tâm lo lắng của thân hoàng, làm cho văn võ bá quan còn tưởng rằng hắn ta muốn giúp đỡ Lý gia. Từng người một, tất cả đều chạy đi tặng lễ vật.
Vốn dĩ Lý gia chính là gia tộc đỉnh cấp, lại gây ra một màn như thế này, nhất thời càng làm cho danh tiếng trở nên có một không hai.
Đây không phải là làm loạn sao!
Truyền đến tai của đại tông Chính Đạo, còn tưởng rằng Thịnh Diệp hắn đứng thành hàng với Ma Đạo luôn rồi!
Vậy nên gần đây hắn ta và Trần Uẩn Đạo rất thân cận, chính là để cân bằng sự ảnh hưởng mà sự việc này mang lại.
Gương mặt xinh đẹp của Thịnh Tri Hạ ửng hồng, thấp giọng nói:
- Phụ hoàng, Lý gia là công thần của Thịnh tộc, Nhi Thần chỉ là bày tỏ lòng biết ơn mà thôi
- Lòng biết ơn?
Thịnh Diệp vừa nghe thấy lời này lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
- Tên Lý Nhiên kia cũng đã cướp sạch cả bảo khố luôn rồi, còn muốn trẫm phải tạ ơn hắn?
Thịnh Tri hạ nhỏ giọng làu bàu nói:
- Ngươi để cho người ta tùy ý lấy, kết quả lấy đi đồ vật tốt ngươi lại đau long.
- Ngươi nói cái gì?
Thịnh Diệp nhướng mày.
Thần khí uy nghiêm dọa cho nàng ta sợ đến nỗi run lẩy bẩy.