Nơi này chính là Đoạn Hồn Nhai.
Ma Môn Sát Sinh Ngục cũng ở ngay chỗ này.
Nếu như vượt qua đại trận hộ tông thì có thể nhìn thấy từng tầng cung điện chằng chịt ở dưới lớp sương mù phía trên vách đá.
Từ trên xuống dưới tổng cộng có mười tám tầng.
Phía trên cùng là xa hoa nhất với đỉnh được làm bằng ngọc lưu ly màu vàng, lầu các mái cong, khí tượng vô tận.
Có ba ký tự rất lớn màu đỏ tươi trên tấm bảng đen ở cửa:
Đệ Nhất Ngục.
Càng đi xuống cung điện lại càng thấy đổ nát, Huyết Tinh Chi Khí cũng càng thêm dày đặc, cho đến khi tới tầng thứ mười tám thì đã không còn cách nào nhìn thẳng được.
Nơi này ở dưới đáy thung lũng nên hoàn toàn không có ánh sáng mặt trời, kiến trúc đều được đúc thành từ bạch cốt, nồng nặc huyết khí giống như thật.
Trong đó sắc mặt tất cả những đệ tử đi qua đều tái nhợt, hai mắt đỏ bừng giống như một cái xác không hồn.
Ở dưới huyết khí cả ngày khiến cho tâm trí của bọn họ đã bị sát ý chiếm cứ.
Chỉ khi nằm trong hai mươi hai cái tên của bảng sát sinh thì mới có thể đi lên phía trên một tầng, bằng không ngay cả tư cách hít thở không khí mới mẻ cũng không có.
Quy tắc này của Ma Môn thật sự là quá tàn khốc.
Lúc này, hai nam nhân đang chắp tay mà đi ở dưới đáy thung lũng.
Một người có vẻ mặt hờ hững, nhịp bước nhàn nhã có chút lạc nhịp với ngươi đi bên cạnh.
Đó chính là Bạch Tương Dạ.
Bên cạnh hắn ta có một nam tử mặc hắc bào.
Đầu đội mũ trùm đầu nên không nhìn rõ được khuôn mặt, áo choàng màu đen nhánh có hoa văn màu máu làm cho người khác chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đã cảm thấy tâm thần bất ổn.
Nam nhân cất tiếng nói:
- Tương Dạ, bổn tọa thấy có vẻ ngươi sắp đột phá Nguyên Anh Trung Kỳ rồi nhỉ?
Bạch Tương Dạ cất tiếng trả lời.
- Còn thiếu một chút nữa nhưng cũng sắp rồi.
Nam nhân thoả mãn gật đầu.
Tên đồ đệ này của hắn ta không chỉ có thiên phú cực cao mà cảm ngộ về sát đạo cũng rất là kinh người, bằng không cũng sẽ không cố gắng xông qua mười tám ngục để trở thành đệ tử thủ tịch của tông môn.
Bạch Tương Dạ than thở một tiếng.
- Đáng tiếc, nếu như còn ở Thú Triều thì đã có thể chứng kiến mấy trăm ngàn phàm nhân tử vong. Điều này cũng đủ giúp ta đột phá Phân Thần rồi.
Nam nhân thản nhiên nói:
- Không cần nóng lòng trong chốc lát bởi vì với tu vi của ngươi thì sẽ có rất ít địch thủ cùng tuổi.
Bạch Tương Dạ cười khổ nói:
- Ngoại trừ Lý Nhiên.
- Lý Nhiên sao? Ngươi muốn nói đến người đến từ U La Điện à?
Nam nhân trầm ngâm trong giây lát rồi hỏi.
- Hắn có thật sự mạnh mẽ giống như trong lời đồn không?
- Không đâu.
Bạch Tương Dạ lắc đầu.
- Vậy tại sao…
Nam nhân còn chưa nói hết dứt lời thì đột nhiên nghe thấy đối phương ngưng trọng nói:
- Hắn còn mạnh hơn nhiều so với lời đồn, đây chính là một quái vật thật sự!
Nam nhân hơi sững sờ, sau đó buồn cười nói:
- Không đến mức đó đâu! Không phải chỉ là nhảy qua một cảnh giới giết chết Phân Thần sao? Ngươi cũng có thể làm được thôi!
Hắn ta am hiểu nhất công pháp sát phạt của Sát Sinh Ngục nên nếu thật sự phải sinh tử liều mạng thì chưa chắc không thể vượt cảnh giới giết người.
Bạch Tương Dạ thở dài.
- Ta có thể giết được Vu Dã kia nhưng bản thân cũng sẽ ngã gục trọng thương, tuy nhiên Lý Nhiên lại là nghiền ép toàn bộ quá trình… Còn có pháp tướng và thần lôi kia nữa, quả thật không phải là thần thông của cảnh giới Nguyên Anh.
- Nếu như ta liều mạng với hắn thì xác suất phải chết sẽ là chín đường, chỉ có một đường sống mà thôi.
Nam nhân nghe vậy thì ngẩn ra.
Hắn ta hiểu rất rõ đồ đệ của mình.
Bạch Tương Dạ nhìn thì lý trí nhưng trong xương cốt lại vô cùng kiêu ngạo và tự phụ, ngay cả thiên kiêu số một là Lâm Lang Nguyệt cũng chưa từng để vào mắt.
Nhưng Lý Nhiên lại là người đầu tiên khiến hắn ta đánh giá như vậy.
- A...
Lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên, một con quạ đen có đôi mắt màu đỏ tươi bay vút đến, trong miệng nó ngậm một khối ngọc thạch.
Nam nhân giang tay ra, ngọc thạch rơi vào lòng bàn tay, linh lực vừa mới được tưới vào trong đó lại đột nhiên dừng lại.
Cho dù không nhìn thấy biểu cảm nhưng có thể cảm nhận được bộ dáng khiếp sợ kia.
Bạch Tương Dạ quay đầu lại, không hiểu gì nói:
- Sư tôn làm sao vậy?
Nam nhân trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói:
- Ngươi nói sai rồi, ngươi không phải là cửu tử nhất sinh (*) mà là mười phần chết chắc.
(*): 九死一生 (cửu tử nhất sinh): Chín phần chết một phần sống (ví dụ khi ở trong một cảnh ngộ cực kì nguy hiểm).
Bạch Tương Dạ ngây ngẩn cả người.
- Ý người là sao?
Nam nhân thở dài nói:
- Sau này nếu như lại gặp phải Lý Nhiên thì lập tức trốn đi, phía trước có tin tức truyền đến, hắn… Đã đột phá Phân Thần rồi.
Bạch Tương Dạ:
- ...
...
Đông Hải, Vân Kiếm Đảo.
Phong Sương Điện.
Nhạc Kiếm Ly đứng trên đại điện nhìn nữ nhân mùi rượu ngất trời ở trước mặt thì không khỏi xoa xoa mi tâm.
- Sư tôn, người đã uống rượu ba ngày rồi…
Nữ nhân ngồi nghiêng ngả, một bên chân trắng nõn gác lên trên ghế.