Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 344 - Chương 344. Xin Lỗi Nhau Ư, Chuyện Này Quá Khó Rồi!

Chương 344. Xin lỗi nhau ư, chuyện này quá khó rồi! Chương 344. Xin lỗi nhau ư, chuyện này quá khó rồi!

La Sát Phong.

Tẩm cung của chưởng môn.

Lý Nhiên nhìn Lãnh Vô Yến ở trong vòng tay, dở khóc dở cười:

- Sư tôn, không phải là ngươi để cho đệ tử đến tẩm cung khổ tu sao? Đây cũng đã qua mấy ngày rồi, đệ tử tính tổng cộng cũng không luyện được đến nửa canh giờ nữa.

Lãnh Vô Yên ôm hắn, khẽ nói:

- Bổn tọa mặc kệ, mấy ngày trước người đều không đến chơi với Bổn Tọa, nhất định phải dùng thời gian này bù vào!

- ...

Lý Nhiên nghiêm túc nói:

- Từ trước đến nay đệ tử luôn chăm chỉ, nóng lòng được tu hành, một ngày không tu luyện thì toàn thân ta khó chịu mà.

- Nói bậy, trong lòng ngươi rõ ràng là...

Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Vô Yên ửng hồng, xấu hổ không nói được thành lời.

Khuôn mặt già của Lý Nhiên đỏ lên.

- Khụ khụ, đây chỉ là một mặt của nguyên nhân thôi.

Lãnh Vô Yên nhớ tới lời nói của hắn ở trong kiếp lôi, sóng mắt liễm diễm, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

- Bổn Tọa hiểu rõ tâm ý của ngươi, nhưng ngươi cũng không được quá kích động như vậy nữa, loại chuyện đột phá cảnh giới này, sao có thể coi như trò đùa chứ?

Lý Nhiên gật đầu:

- Đệ tử hiểu rồi.

Lãnh Vô Yên ngại ngùng nói:

- Tuy rằng ngươi vẫn chưa Hợp Đạo, nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều việc có thể làm mà, hà tất phải cố chấp như vậy chứ?

- Rất nhiều việc...

Lý Nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên.

- Sư tôn đúng thật là một lời nói có thể đánh thức người trong giấc mộng mà!

Lãnh Vô Yên:

- Hả?

Lý Nhiên tiến gần đến bên tai nàng thì thầm.

Gò má của Lãnh Vô Yên trong nháy mắt đỏ lên, giống như bị điện giật mà lập tức tránh ra xa, ánh mắt hoang mang và sợ hãi nhìn hắn.

- Bổn... Bổn Tọa làm sao có thể làm loại chuyện như vậy được?

- Tên nghịch đồ ngươi!

Lý Nhiên dùng vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại.

- Không phải sư tôn đã nói là có thể làm những chuyện khác hay sao?

Lãnh Vô Yên vừa thẹn vừa giận giữ chết đi được, nàng nói.

- Ý của bổn tọa chỉ là nắm tay, ôm hoặc đi dạo phố... mà thôi. Trong đầu ngươi chứa cái thứ gì vậy!

- Khụ khụ.

Lý Nhiên đỏ mặt dáp.

- Chỉ là bỗng nhiên đệ tử muốn...

- Há, bổn tọa nghĩ ngươi đã có ý định như thế từ lâu rồi!

Lãnh Vô Yên giận không có chỗ đánh.

Rốt cuộc cái tên này lớn lên như thế nào vậy, tại sao lại có loại ý nghĩ hoang đường như thế này chứ?

Nàng nghĩ lại còn cảm thấy khiếp vía!

Nàng vừa xấu hổ vừa oán giận nhìn chằm chằm hắn và nói.

- Tại sao bổn tọa lại có cảm giác ngươi thích hợp làm Thánh Tử của Hợp Hoan Tông hơn nhỉ?

- ...

Lý Nhiên dở khóc dở cười.

Lãnh Vô Yên nhìn hắn, nàng vừa đau lòng vừa tức giận.

Có đôi khi hắn thực sự quá nghiêm túc.

Tranh liên hoàn, điêu khắc, pháo hoa còn có cả hàng trăm viên đá chiếu tạo thành một cuộn tranh khổng lồ... Mỗi một chuyện đều vô cùng lãng mạn, chúng khắc sâu vào tâm trí của nàng.

Lãnh Vô Yên khẳng định rằng sẽ không có bất kỳ ai trên đời này có thể đối xử với nàng bằng cả trái tim như hắn.

Nhưng nếu như đây là một tên tồi tệ thì những thứ kia cũng trở nên hoang đường theo!

Lời hắn vừa nói làm đáy lòng nàng khẽ run lên.

- Nghịch đồ, không phải ngươi nóng lòng tu luyện hay sao? Thế thì ngươi ngồi xuống tu luyện ở đây luôn đi, bao giờ tỉnh táo hãy trở lại tìm bổn tọa!

Nàng nói xong lập tức đứng lên chạy trối chết.

Lý Nhiên xấu hổ gãi đầu.

Hắn nghĩ bản thân ban nãy có hơi quá mức, hắn đã xem nhẹ khả năng tiếp nhận của sư tôn, bây giờ hắn nghĩ lại thì đúng là có chút quá đáng.

- Ôi, vì nóng vội mà bây giờ lại thành xôi hỏng bỏng không.

Thế nhưng Lý Nhiên cũng không biết làm sao nên chỉ có thể khoanh chân tu luyện.

Lãnh Vô Yên đứng ngoài cửa, nàng nhẹ nhàng tựa lên tường, hai tay áp vào hai má nóng bỏng của chính mình.

- Tên nghịch đồ này đúng là càng ngày càng quá đáng! Nếu như cứ tiếp diễn kiểu này thì không biết hắn còn đưa ra yêu cầu quá đáng gì nữa...

- Hắn thấy bổn tọa dễ bị ức hiếp và để mặc cho hắn cợt nhả thế à?

Lãnh Vô Yên hồi phục tâm trạng sau đó nàng xoay người rời khỏi tẩm cung.

Nàng hoàn toàn quên rằng ranh giới cuối cùng của mình đã bị đột phá một chút...

...

Lý Nhiên ngồi khoanh chân, linh lực trong cơ thể hắn lưu chuyển.

Hắn làm linh lực quay về Đan Điền nhưng hắn lại không khỏi bất ngờ...

- Đây là...

Trước khi đột phá Phân Thần thì lực chú ý của hắn đều tập trung vào Tử Phủ Thức Hải, do đó mà hắn đã coi thường sự thay đổi bên trong Đan Điền.

Hắn chỉ thấy bây giờ ở trong Đan Điền ngoại trừ có tiểu nhân và hồ linh lực ra thì còn có cả mấy đám mây lơ lửng nữa.

Những đám mây kia giống như sợi bông, chúng lơ lửng ở trên không trung và tỏa ra chút hào quang.

Trong Đan Điền sáng lên với ánh mặt trời và bóng mây, ngoài ra còn có cả hồ linh lực khiến người ta có cảm giác như đây là là một loại Tiểu Thế Giới.

Lý Nhiên thận trọng cảm nhận chúng, hóa ra chúng được tạo thành từ hồn lực.

Bình Luận (0)
Comment