Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 345 - Chương 345. Xin Lỗi Nhau Ư, Chuyện Này Quá Khó Rồi! (2)

Chương 345. Xin lỗi nhau ư, chuyện này quá khó rồi! (2) Chương 345. Xin lỗi nhau ư, chuyện này quá khó rồi! (2)

Trong khi tiểu nhân ở Đan Điền rèn luyện Thần Hồn thì lại có một bộ phận Phân Hồn Lực tràn đến, chúng hình thành nên những đám mây bông đó.

Mà những đám mây hồn lực này hình như còn có thể thay đổi và có thể dùng để bổ sung Thần Hồn.

- Những cái này chẳng phải mang ý rằng Đan Điền của ta có thể biến thành Thức Hải thứ hai hay sao?

Ngay sau đó hắn đã ý thức được tầm quan trọng của chuyện này.

Mỗi lần hắn sử dụng Cấm Đoạn Luân Hồi thì hồn lực trong Thức Hải sẽ bị rút sạch, nó tương đương với thời gian suy yếu sẽ kéo dài.

Thế nhưng hồn lực bên trong Đan Điền lại không bị ảnh hưởng gì.

Hay nói cách khác, sau khi hắn sử dụng thần thông thì có thể dùng đám mây hồn lực bổ sung cho chính mình để khôi phục năng lực chiến đấu.

Thậm chí có thể sử dụng Cấm Đoạn Luân Hồi một lần nữa!

Khi thăng đến cảnh giới khác, hồn lực sẽ trở nên càng ngày càng quan trọng, hơn nữa có thêm một nơi để dự trữ hồn lực cũng có nghĩa là hắn có thể có thêm một mạng nữa.

- Đoạt Thiên Công này cũng quá tuyệt rồi, thế mà lại có thể cải tạo được Đan Điền.

Lý Nhiên không khỏi thán phục một câu.

Không hổ là công pháp mà cả hai vị sư tôn đều không nhìn thấu, quả nhiên là nó ẩn chứa sự vô hạn của tạo hóa!

Sau khi đột phá lên Phân Thần, linh lực trong cơ thể trở nên dồi dào hơn, hồ linh lực cũng dần mở rộng mà nó lại còn có cả hơi nước bên trên.

Tiểu nhân trong Đan Điền vẫn khoanh trần ngồi trên mặt hồ như trước.

Ngoại trừ phía sau có ba loại khí tức là Phật, Đạo, Ma vây quanh thì còn ẩn chứa một tia Lôi Quang, thỉnh thoảng nó lại bắn ra một tia sét có khí tức của sự hủy diệt.

Tiểu nhân kia chính là do Đoạt Thiên Công tạo thành, thực chất nó chính là mục đích của Lý Nhiên.

Tất cả lĩnh ngộ của hắn về thần thông, tạo hóa đều hiện lên người của tiểu nhân này.

Trên thân của tiểu nhân đó có các loại uy năng.

Bây giờ đã có hai loại năng lực là phóng đại cảm giác và Bảo Hộ Thần Hồn.

Mà khi cảnh giới tăng lên thì chắc chắn có thể có được nhiều thứ tốt đẹp hơn nữa.

- Quả nhiên Đoạt Thiên Phạt Đạo là thứ đồ tốt!

Lý Nhiên vận công Đoạt Thiên Công Pháp nên có ánh sáng kim sắc hiện lên, theo đó là chùm ánh sáng xán lạn hiện lên.

Dưới sự gia trì mạnh mẽ của Thần Hồn, việc lưu chuyển linh lực không hề bị ngưng trệ, ngoài ra tu vi cũng theo đó mà không ngừng tăng lên.

Không biết qua bao lâu.

Sắc trời dần dần tối đen thì hắn mới từ từ ngừng luyện công.

Trong cơ thể, linh lực tràn đầy như khiến kinh mạch cũng được lấp đầy, hắn phải đợi tiểu nhân trong Đan Điền tu luyện hết thảy thì mới có thể tiếp tục tu luyện.

Lý Nhiên nhìn ra ngoài cửa nhưng ở đó vẫn không có chút động tĩnh nào.

- Sư tôn vẫn chưa trở lại... Như vậy là còn giận ta sao?

Hắn nghĩ ngợi gì đó rồi đứng dậy đi ra khỏi tẩm cung.

...

Phía sau mành tơ vàng, nhiệt khí lượn lờ bay lên.

Lãnh Vô Yên ngâm mình ở trong bể, hai tay nàng vô thức khuấy động mặt nước mà ánh mắt nàng lại có chút mờ mịt.

- Cả ngày nay hắn thực sự không tới tìm bổn tọa.

- Chẳng lẽ là lời nói ban ngày của bổn tọa quá nặng đã chọc giận hắn sao?

- Tuy rằng tư tưởng của hắn là vô lý nhưng dù sao hắn cũng là một tên nam nhân cơ mà, hình như bổn tọa lại quá hà khắc rồi.

Trong lòng nàng bỗng có chút lo lắng.

Khi ý niệm của nàng đảo qua tẩm cung lại không thấy bóng dáng Lý Nhiên đâu cả, hẳn là Lý Nhiên đã rời đi từ trước.

Lãnh Vô Yên có hơi bất ngờ.

- Nhiên Nhi đi rồi sao?

- Chỉ vì bổn tọa không đồng ý cho nên hắn mới không muốn ở cùng một chỗ với bổn tọa à?

- Chẳng lẽ hắn muốn ở cùng với bổn tọa chỉ vì những chuyện phóng đãng kia?

Nàng khẽ cắn môi, vẻ mặt nàng vô cùng oán giận.

Trong lòng nàng quả thật vô cùng uất ức.

Nàng cứ ngâm nước như vậy một hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi bể, trong lúc nhìn lên giá treo y phục thì nàng lại có chút do dự.

Cuối cùng nàng thấp giọng thở dài.

- Tên nghịch đồ...

...

Lãnh Vô Yên chậm rãi đi về phía phòng ngủ, trong lúc đi nàng một mực cúi đầu và có chút thất thần.

Khi nàng vừa mới mở cửa phòng ra lại đột nhiên nghe được giọng nói của Lý Nhiên.

- Sư tôn, người đã về rồi.

- Ừ.

Lãnh Vô Yên mơ màng ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng chỉ thấy bộ dáng Lý Nhiên cười tủm tỉm trước mặt mình, phía sau hắn là một bàn đầy thức ăn.

Hắn còn cố ý dùng đạo pháp để giữ ấm đồ ăn, hơi nóng trên từng món ăn bốc lên khiến căn phòng trở nên ấm áp.

Những món ăn kia không tính là quá tinh xảo nhưng chúng vẫn tràn đầy hương vị thơm ngon.

Lãnh Vô Yên nói.

- Những thứ này... đều là ngươi làm hả?

Lý Nhiên gật đầu, hắn ngượng ngùng đáp.

- Sư tôn từng nấu cho đệ tử ăn nhưng đệ tử lại chưa từng nấu cho sư tôn.

- Tuy rằng tay nghề không tốt bằng sư phụ nhưng chắc cũng không thể nói là khó nuốt đâu.

Bình Luận (0)
Comment