Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 346 - Chương 346. Xin Lỗi Nhau Ư, Chuyện Này Quá Khó Rồi! (3)

Chương 346. Xin lỗi nhau ư, chuyện này quá khó rồi! (3) Chương 346. Xin lỗi nhau ư, chuyện này quá khó rồi! (3)

Lãnh Vô Yên sửng sốt một lát, nàng hỏi lại.

- Cho nên ban ngày ngươi rời khỏi tẩm cung là nấu ăn cho bổn tọa sao?

- Cũng không hẳn là thế, đệ tử còn đi qua Lẫm Phong Thành một chuyến nữa.

- Lẫm Phong Thành à?

- Vâng.

Lý Nhiên cẩn thận lấy ra một cái hình nhân làm bằng đường màu hổ phách.

Đó chính là tạo hình của một tiên nữ đang tung bay, nó giống hệt với lần đầu tiên bọn họ hẹn nhau đi ăn.

Hắn cười nói.

- Thời điểm đệ tử chạy đi thì cơ bản là những người bán hàng rong đã dẹp quán, vất vả lắm mới tìm được một người rồi để người ta làm cho một cái này.

Mũi Lãnh Vô Yên hơi cay cay, nàng quay đầu hỏi,

- Ngươi vừa làm cơm lại vừa mua hình nhân làm bằng đường, rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?

Chẳng lẽ là vì chuyện đó ư?

- Đệ tử muốn xin lỗi với sư tôn.

Lý Nhiên nghiêm túc trả lời.

- Sáng nay do đệ tử mạo phạm đã làm sư tôn oán giận.

- Đệ tử thừa nhận là chính mình rất háo sắc nhưng cũng vì muốn ở cùng với sư tôn nên mới vậy, chắc chắc không phải chỉ vì chuyện đó.

- Sư tôn nói rất đúng, chúng ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm, có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau ăn chung hình nhân làm bằng đường... Chỉ cần có thể ở cùng với sư tôn thì có làm cái gì đi nữa đệ tử cũng vui vẻ.

- Dù cho chỉ là đứng từ xa nhìn sư tôn thì trong lòng ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

- Đệ tử thích sư tôn là yêu thích mọi thứ của sư tôn, không phải chỉ có thân thể của người.

Lãnh Vô Yên giật mình.

Viền mắt nàng đỏ lên, trong con ngươi cũng tràn ngập sương mù, nàng nức nở nói.

- Cái tên nghịch đồ nhà ngươi, ngươi bắt nạt ta còn khiến bổn tọa rơi nước mắt, bổn tọa thực sự hận ngươi chết đi được!

Lý Nhiên vươn tay kéo nàng vào trong lòng mình, hắn khẽ nói.

- Vậy thì sư tôn có đồng ý tha thứ cho đệ tử hay không?

Lãnh Vô Yên vùi trong lồng ngực hắn đáp lại.

- Tên nghịch đồ, cho tới bây giờ bổn tọa cũng chưa từng trách ngươi...

Hai người ôm nhau chặt chẽ, bầu không khí tràn ngập sự ngọt ngào và ấm áp.

Bỗng, Lý Nhiên nhớ ra gì đó nên hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó hắn ngây người.

Hắn thấy Lãnh Vô Yên chỉ mặc một chiếc áo bào trắng mà bên dưới lại trống rỗng, nàng lại còn mặc một chiếc yếm màu hồng nhạt.

Hắn nuốt nước miếng hỏi lại.

- Sư tôn, đây là người muốn làm gì?

Trong nháy mắt, khuôn mặt Lãnh Vô Yên đỏ bùng, nàng lắp bắp trả lời.

- Bổn, bổn tọa nghĩ đến chuyện ngươi vẫn còn giận cho nên muốn dỗ dành ngươi, ta biết ngươi thích nhất bộ dáng này cho nên...

Cổ họng Lý Nhiên hơi thắt lại.

- Sư tôn!

- Đợi lát nữa đi, bổn tọa phải ăn cơm trước đã!

Bạch Vân Phong.

Dịch Thanh Lam ngồi trên đỉnh núi rồi lơ đãng nhìn về phía xa kia.

- Hôm nay là ngày thứ bảy, tiểu tặc này đã tròn bảy ngày không nối hồng tuyến rồi.

- Chẳng lẽ là do tu luyện quá vội vàng nên gặp phải vấn đề gì sao?

- Hay là… Chỉ là không muốn để ý tới bần đạo?

Trong lòng nàng ta lo được lo mất, hai tròng mắt đẫm nước cũng không còn trấn tĩnh như trước.

Không biết ngồi bao lâu thì Dịch Thanh Lam mới thở dài rồi từ từ đứng dậy.

- Mà thôi, bần đạo thân là Nhất Tông Chi Chủ nên cần phải đặt trọng tâm vào tông môn và việc tu hành, trong đầu làm sao có thể đều là nam nhân được chứ?

- Mặc dù hắn không phải là nam nhân bình thường… Khụ khụ, nhưng thế này thì thật sự không ra gì cả!

Dịch Thanh Lam lắc đầu, xoay người đi xuống chân núi.

Đúng lúc này, hồng tuyến chỗ cổ tay đột nhiên sáng lên, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền đến bên trong thần hồn.

- Này, này, này, Thanh Lam sư tôn có nghe được ta nói không?

- ...

Trái tim Dịch Thanh Lam đột nhiên nhảy nhót, trong ánh mắt tràn đầy sự vui sướng, sau đó gật đầu mạnh rồi nói.

Thân phận tông chủ gì đó, việc tu hành gì đó lập tức bị nàng ta quên sạch trong nháy mắt.

Khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, ngữ khí u oán nói:

- Tiểu tặc nhà ngươi dám nói mỗi ngày sẽ nối được hồng tuyến một lần nhưng đến hôm nay cũng đã bảy ngày trôi qua rồi!

Lý Nhiên vò đầu, lúng túng nói:

- Gần đây đệ tử một mực bế quan khổ tu…

Mao bế quan khổ tu.

Mấy ngày qua hắn đều ở bên cạnh Lãnh Vô Yên.

Nơi ở của Thánh Tử đã hóa thành bụi ở dưới thần lôi, mà đến bây giờ vẫn chưa được xây dựng lại nên Lãnh Vô Yên đã nhân cơ hội này giúp hắn xây dựng vững chắc danh tiếng cảnh giới để khiến cho hắn ngủ lại ở trong tẩm cung.

Hai người một ngày mười hai canh giờ đều dính vào nhau thì làm sao có thể còn thời gian để nối được hồng tuyến chứ?

Mặc dù hồng tuyến được kết nối với thần hồn nên sẽ không bị Lãnh Vô Yên phát hiện ra nhưng hắn ôm một vị sư tôn trong lòng, còn trong đầu lại nói chuyện phiếm với một vị sư tôn khác…

Luôn cảm thấy có chút là lạ.

Ngày hôm nay hắn mới đi dạo đường phố cùng với Lãnh Vô Yên xong thì Tôn trưởng lão đột nhiên có việc bẩm báo nên lúc này hai người mới tách nhau ra một thời gian ngắn ngủi.

Bình Luận (0)
Comment