Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 351 - Chương 351. Sự Chân Thành Nồng Cháy Của Dịch Thanh Lam

Chương 351. Sự chân thành nồng cháy của Dịch Thanh Lam Chương 351. Sự chân thành nồng cháy của Dịch Thanh Lam

Dịch Thanh Lam gật đầu.

- Thế nhưng rất kỳ lạ, nàng ta cũng không nổi giận mà ngược lại hình như còn rất ủng hộ…

- Chờ một chút.

Lý Nhiên không hiểu nói:

- Đệ tử nghe không hiểu, Thanh Lam sư tôn nói là chuyện gì?

Dịch Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái.

- Tên tiểu tặc này, ngươi cố ý trêu đùa bần đạo đúng không?

Lý Nhiên gãi đầu.

- Đệ tử thật sự không biết mà.

- Lại giả ngu.

Gò má Dịch Thanh Lam đỏ bừng, nhẹ giọng nói:

- Lãnh Vô Yên đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.

- Ở bên nhau?

Lý Nhiên suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

Gò má Dịch Thanh Lam càng đỏ hơn.

- Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì?

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng ta, Lý Thánh Tử vẻ mặt ngơ ngác.

Hắn đúng là có chút hảo cảm với Dịch Thanh Lam.

Vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng cực kỳ tuyệt vời, tính cách tuy hơi kiêu ngạo nhưng có lúc lại rất đáng yêu.

Muốn nói không xảy ra điều gì với đối phương là đang lừa mình dối người.

Nhưng dù sao đối phương cũng là đại năng Đế Cấp Thái Thượng Vong Tình, tuy rằng thỉnh thoảng hắn có đùa giỡn với đối phương nhưng chưa từng có nhiều hy vọng xa vời lắm.

Nhưng bọn họ ở bên nhau lúc nào?

Sao hắn lại không biết chuyện này?

Giọng nói Lý Nhiên trở nên căng thẳng, không xác định hỏi:

- Thanh Lam sư tôn, ngươi nói ở cùng một chỗ là chỉ việc cùng tu hành, hay là…

- Nghịch đồ, không nên trêu đùa bần đạo như vậy.

Dịch Thanh Lam trừng mắt oán giận lườm hắn, lấy hết dũng khí mới nhẹ giọng nói:

- Ở cùng một chỗ đương nhiên là chuyện tình lữ làm rồi.

Nàng ta nói xong thì ngượng ngùng cúi đầu, hai bên tai đều nóng bừng lên.

Lý Nhiên lại như bị sét đánh.

- Tình, tình lữ?

Lý Nhiên ngây ngốc nhìn Dịch Thanh Lam, nghi ngờ rằng tai của mình có vấn đề.

Tình lữ?

Không phải là bạn bè, không phải là sư đồ, mà là tình lữ?

Hắn không nhịn được mà đưa tay sờ trán của đối phương.

- Kỳ lạ, cũng không lên cơn sốt mà?

Dịch Thanh Lam trợn mắt liếc hắn một cái:

- Ngươi, cái tên này, lúc nào cũng thích nói linh tinh.

- ...

Lý Nhiên nuốt nước bọt.

Rốt cuộc hai chúng ta ai là người đang nói linh tinh đây?

Dịch Thanh Lam thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn, buồn cười nói:

- Tiểu tặc, lúc ngươi tỏ tình qua hồng tuyến, dũng khí lại rất lớn, tại sao bây giờ lại dè dặt hơn rồi?

- Tỏ tình qua hồng tuyến?

Lý Nhiên dường như đã hiểu rõ được rồi.

Dịch Thanh Lam quay đầu qua, thấp giọng nói:

- Ngày hôm qua ngươi nói lời nói đó, trong lòng bần đạo mãi mãi đều sẽ luôn nhớ kỹ.

Sắc mặt nàng ta đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Lý Nhiên đột nhiên hiểu rõ.

Ngày hôm qua sư tôn trong miệng hắn nói chính là chỉ Lãnh Vô Yên, thế nhưng lại bị Dịch Thanh Lam hiểu nhầm là bản thân nàng.

Mà những lời nói chân tình ý thiết đó, cũng tự nhiên biến thành lời tỏ tình với nàng!

- Cái này cũng quá khoa trương rồi đấy!

Nhưng điều càng khoa trương hơn là đối phương vậy mà còn đồng ý!

Trong mắt Lý Nhiên tràn đầy vẻ không thể tin tưởng được.

Hắn thế mà ngộ tá ngộ tràng(*), nắm giữ được một đại năng Đế Cấp tu luyện Vong Tình Đạo rồi sao?

(*) Không cố ý làm một việc gì đó nhưng đã làm được.

- Cái này...

Lúc này, Dịch Thanh Lam lên tiếng nói.

- Tiểu tặc, ngươi có biết vì sao bần đạo lại đồng ý ngươi không?

Lý Nhiên lắc đầu.

- Đệ tử không biết.

Dịch Thanh Lam chậm rãi đi đến trước mặt hắn, phía sau tấm mạng che mặt trắng như tuyết là gò má đỏ bừng.

- Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào mà trong lòng bần đạo luôn hiện ra hình bóng của ngươi.

- Tuy là ngươi hành sự hoang đường, nhưng lại rất có nguyên tắc, tuy là không kiêng kỵ thứ gì, nhưng vẫn có thể giữ vững giới hạn của mình đến cuối cùng.

- Từ thuở nhỏ, bần đạo đã tu hành Vong Tình Chi Đạo, từ không biết tình yêu giữa nam nữ là thứ gì, cũng vẫn luôn không thể xác định cảm giác của chính mình đối với ngươi. Nhưng khi không nhìn thấy ngươi, trong lòng sẽ luôn hiện ra hình bóng của ngươi, khi nhìn thấy ngươi lại luôn tim đập dồn dập, đỏ mặt mà không cách nào nói rõ được.

Giọng nói của nàng run rẩy nhè nhẹ.

Hiển nhiên nói ra những lời này khiến nàng xấu hổ tới cực điểm.

Lý Nhiên giật mình.

Tính cách của Thanh Lam sư tôn vốn thanh lãnh, từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương.

Dịch Thanh Lam hỏi:

- Ngươi có còn nhớ lời nói đã từng nói với bần đạo không?

Lý Nhiên hồi phục lại tinh thần, hỏi ngược lại:

- Sư tôn nói tới câu nào?

Tay áo dài của nàng vung lên một cái, trong không trung bỗng xuất hiện một bức chân dung.

Thế mà lại hiển hiện trí nhớ của bản thân ra ngoài.

Chỉ thấy trong hình vẽ, “Lý Nhiên” chắp tay sau lưng đi đến trước mặt nàng, cười híp mắt nói rằng:

- Chẳng qua Dịch đạo trưởng vẫn chưa gặp được đúng người thôi.

- Nếu như người kia thật sự đứng trước mặt ngươi, trong mắt của ngươi chỉ có hắn ta, sẽ không thể dung nạp bất cứ thứ gì khác nữa.

- Thời khắc đó ngươi sẽ biết được, vong tình gì kia, thiên cơ gì đó, tất cả đều là rác rưởi!

Bình Luận (0)
Comment