- Ngươi muốn dựa vào lồng ngực hắn ta, muốn làm nũng với hắn ta, muốn hòa tan cùng với hắn ta, muốn mang tất cả mọi sự dịu dàng dành tặng hết cho hắn ta!
Hình ảnh dừng lại.
Dịch Thanh Lam ngẩng đầu nhìn hắn, trong con ngươi lăn tăn gợn sóng, ẩn chứa tình cảm không nói rõ thành lời.
- Bần đạo vốn tưởng rằng lời nói này chỉ là ngươi vọng ngôn, muốn nhiễu loạn đạo tâm của bần đạo. Nhưng dần dần, bần đạo lại phát hiện bần đạo thật sự thay đổi rồi. Khi ngươi đứng ở trước mặt bần đạo, trong mắt bần đạo thật sự không thể chứa đựng nổi những thứ khác. Vong Tình Chi Đạo, minh minh thiên cơ, tất cả đều bị ném bỏ ở sau đầu rồi. Bần đạo... Quả thật cũng rất thích được ngươi ôm...
Nội tâm của nàng ngượng ngùng không thể chịu nổi, bàn tay gắt gao siết chặt vạt áo, lại cố gắng gượng nhìn về phía Lý Nhiên.
- Tiểu tặc, ngươi nói cho bần đạo biết, cái này rốt cuộc có được coi là thích không?
Lý Nhiên ngây ngốc nhìn nàng.
Những điều trải qua giữa hai người xoay quanh trong tâm trí hắn.
Những gì Dịch Thanh Lam làm vĩnh viễn nhiều hơn so với nói.
Nàng âm thầm cho đi rất nhiều, bao gồm cả việc đương đầu với Thịnh Diệp, trở mặt với Trần Uẩn Đạo, buộc Liễu Tầm Hoan lấy máu...
Nhưng lại chưa bao giờ chủ động đòi lại thứ gì.
Mà hắn dựa vào sự tồn tại của hồng tuyến, ỷ vào bản thân là Thiên Đạo của Lâm Lang Nguyệt mà xem tất cả những điều này như là lẽ đương nhiên.
Do đó đã bỏ quên đi sự chân thành quan trọng nhất.
Nhìn sư tôn ở trước mắt ngượng ngùng rồi lại chân thành tha thiết, trong lòng hắn tràn đầy sự ôn nhu và áy náy.
Một người Thái Thượng Vọng Tình, ôm trong lòng sự chân thành nồng cháy không gì có thể sánh bằng, mà hắn tự mình cho rằng tình ý sâu nặng lại coi như không nhìn thấy nó.
Lý Nhiên cũng không có cách nào khống chế bản thân mình nữa, hắn đưa tay ra ôm nàng vào lòng.
- Thanh Lam sư tôn, đệ tử có lỗi với ngươi.
Dù rằng hai người đã xác định quan hệ rồi, Dịch Thanh Lam vẫn rất căng thẳng, cơ thể của nàng cứng nhắc giống như một khúc gỗ.
- Tiểu tặc, ngươi có lỗi với bần đạo ở chỗ nào?
Lý Nhiên buồn rầu lại giận dỗi nói:
- Đệ tử nên tỏ tình trước mặt ngươi mới đúng.
Nàng hơi sửng sốt, sao đó khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhẹ giọng nói:
- Xem ra bần đạo đã gặp đúng người rồi.
Hai người chỉ yên lặng mà ôm nhau như vậy, thời gian tại khoảnh khắc này dường như đã dừng lại.
Nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn, nội tâm Dịch Thanh Lam an bình không gì sánh nổi.
- Từ trước đến giờ bần đạo chưa từng nghĩ mình sẽ biến thành bộ dạng này.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vùi vào lồng ngực hắn, nàng ta thấp giọng nói:
- Mặc dù không biết điều đó là đúng hay sai, bần đạo cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Trong lòng Lý Nhiên tràn ngập sự dịu dàng.
- Đệ tử sẽ không làm cho Thanh Lam sư tôn hối hận đâu.
Gò má Dịch Thanh Lam đỏ bừng.
- Ngươi đừng gọi bần đạo là sư tôn nữa, nghe rất kỳ lạ.
Hai người đã đi đến bước này rồi, kiểu xưng hô sư đồ như này khiến nàng có cảm giác thẹn thùng mãnh liệt.
Lý Nhiên gãi đầu.
- Vậy đệ tử gọi ngươi là gì? Thanh Lam?
Dịch Thanh Lam càng xấu hổ hơn, lắc đầu nói:
- Không được!
- Vậy... Lam Lam?
- Hả?
- Tiểu bảo bối thân yêu? Cục cưng ngoan?
- Đừng… đừng nói nữa!
Lông tơ toàn thân của Dịch Thanh Lam dựng thẳng lên, hoảng loạn đến mức mặt đỏ ửng lên.
- Cái tên này, những lời buồn nôn như vậy làm sao có thể nói ra miệng vậy chứ?
Vẻ mặt Lý Nhiên vô tội.
- Cái gì cũng không thể, vậy vẫn gọi ngươi là Dịch đạo trưởng nhé?
Dịch Thanh Lam không biết phải làm sao:
- Thôi vậy, ngươi vẫn cứ tiếp tục gọi là sư tôn đi.
- Được.
Lý Nhiên mỉm cười nhìn nàng.
- Sư tôn, ngươi tháo mạng che mặt xuống đi, đệ tử muốn nhìn ngươi thật kỹ.
- Xì, có cái gì để nhìn chứ.
Dịch Thanh Lam miệng thì nói vậy nhưng vẫn đưa tay ra tháo mạng che mặt xuống.
Chỉ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng lộ ra vệt đỏ ửng, ánh mắt gợn sóng mù sương, dường như có vài phần say mê. Sóng mũi thanh tú, đôi môi anh đào hồng hào nhẹ nhàng cong lên, nhìn rất ngoan ngoãn mà ngây ngô đáng yêu.
Phối hợp với cơ thể mảnh mai và khí chất tao nhã xuất trần, bất luận nhìn bao nhiêu lần thì lực sát thương vẫn kinh người như vậy.
Lý Nhiên ngơ ngác nói:
- Sư tôn, ngươi thật sự rất đáng yêu... Đệ tử có thể cắn ngươi một cái không?
- Cái tên nghịch đồ này, không được cắn bần đạo!
Dịch Thanh Lam khẩn trương che gò má lại, cứ như thể sợ đối phương thật sự cắn cho mình một cái.
Lý Nhiên vuốt cái mũi nhỏ của nàng, cười nói:
- Chỉ đùa một chút thôi, đệ tử sao nỡ chứ?
Mặt nàng đỏ bừng, nũng nịu khẽ nói:
- Tên nhóc ngươi, chuyện gì hoang đường nhất ngươi cũng có thể làm ra được, bần đạo mới không tin ngươi đâu.
Nhìn dáng vẻ làm nũng của nàng, tim hắn lại tăng tốc một trận.
Hai vị sư tôn này của hắn đều ngọt ngào đến muốn lấy mạng mà!
Lúc này, hắn bỗng nhớ ra cái gì đó.
- Đúng rồi, Thanh Lam sư tôn, có một vấn đề này vẫn luôn quấy nhiễu đệ tử.