Lúc này, Bạch Tương Dạ đứng lên nói:
- Sư tôn, nếu như không có chuyện gì khác, đệ tử muốn đi bế quan.
- Bế quan ?
Thân Đồ sửng sốt:
- Chẳng lẽ ngươi có cảm ngộ ?
Bạch Tương Dạ gãi đầu nói:
- Không phải, dù sao cũng đắc tội Lý Thiết Trụ rồi, gần đây cũng không an tâm đi ra ngoài. Liền dứt khoát bế quan lần nữa.
- ...
Thân Đồ dở khóc dở cười nói:
- Có cần thiết hay không ? Lý Thiết Trụ doạ ngươi sợ đến như vậy sao ?
Bạch Tương Dạ chân thành nói:
- Quá đến ấy chứ! Nếu không phải ta chạy nhanh, chắc chắn đã có cùng kết cục với Phùng Vạn Giang rồi!
- Thực lực người này siêu tuyệt, hoành hành không sợ, cho ta cảm giác rất giống một người.
Thân Đồ hiếu kỳ nói:
- Giống ai ?
Bạch Tương Dạ chậm rãi nói:
- Trấn Thế Thiên Ma, Lý Nhiên!
- Lý Nhiên ?
Thân Đồ giật mình.
Ý nghĩa sau lưng cái tên này quá lớn!
Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì.
...
Giang Li Thành.
Đại sảnh Bái Nguyệt Lầu.
Chưởng quỹ dò hỏi:
- Bốn vị... Xác định thuê ba gian phòng ?
- Xác định.
Nhạc Kiếm Ly lôi kéo Lý Nhiên:
- Ta và Lý sư muội ngủ một gian phòng là được, như vậy cũng có thể tiết kiệm một chút tiền.
Dịch Thanh Lam cắn răng nói:
- Nhạc sư tỷ cũng quá biết sinh hoạt đi ?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Nhạc sư tỷ không cần tiết kiệm như thế, nếu mời ngươi làm hướng dẫn du lịch, tự nhiên sẽ không để ngươi lo các loại chi phí, chúng ta vẫn nên mỗi người một phòng đi !.
Nhạc Kiếm Ly cười nói:
- Không sao, ta và Lý sư muội vẫn thường ngủ chung, cũng không cần phải tốn thêm số tiền kia.
- Thường ngủ cùng nhau ?
Đôi bàn tay trắng như phấn của Dịch Thanh Lam siết chặt, căm hận trừng mắt với Lý Nhiên.
Ánh mắt Lý Nhiên hoảng hốt, không dám đối diện với nàng.
- Tên này... Đợi lát nữa lại tính sổ với ngươi!
Dịch Thanh Lam khẽ cắn môi, hỏi:
- Chủ quán, bây giờ còn mấy gian phòng hảo hạng ?
Chưởng quỹ nhìn thoáng qua nói:
- Phòng hảo hạng còn mười cái, phòng cực kỳ tiện nghi.
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Tốt, bần đạo thuê mười gian phòng!
- Được!
Chưởng quỹ cười rạng rỡ.
Đây chính là khách hàng lớn!
Nhạc Kiếm Ly nghi ngờ nói:
- Chúng ta chỉ có bốn người, cần thuê nhiều gian phòng như vậy sao?
Dịch Thanh Lam lạnh lùng nói:
- Bần đạo không thích phòng bên cạnh có người, còn nữa, đêm nay mỗi người ngủ một phòng!
- ...
Nhạc Kiếm Ly gãi đầu.
Không biết mình lại chọc tới vị đạo trưởng này ở chỗ nào.
Lý Nhiên âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Mấy người vừa muốn đi lên lầu, chưởng quỹ lại gọi Dịch Thanh Lam lại.
Hắn xoa xoa tay, cười híp mắt nói:
- Làm phiền khách quan trả trước một chút tiền phòng, mười gian phòng ở một đêm, tổng cộng hai mươi lượng bạc.
Ở phàm tục, giá tiền này không có chút tiện nghi nào.
- Ừm.
Dịch Thanh Lam lại không thèm quan tâm, vung tay áo lên, một đống linh thạch "Leng keng" rơi xuống bàn.
- Không cần đếm.
- ...
Chưởng quỹ nhìn những viên đá màu hổ phách trước mặt, lông mày không khỏi giật một cái:
- Khách quan, dùng đá giả mạo ngân lượng, ngươi cho ta là người ngu sao ?
Chân mày Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại, hùng hồn nói:
- Đây không phải là đá, là linh thạch cao giai. Vừa rồi bần đạo còn dùng nó mua mứt quả ở đầu phố, tại sao chỗ ngươi lại không nhận ?
- ...
Chưởng quỹ không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngu si.
- Chẳng lẽ ngươi chê ít hay sao?
Dịch Thanh Lam lại bắt đầu ném linh thạch ra, trên bàn xếp giống như núi nhỏ.
Trong lúc nhất thời ngũ quang thập sắc, linh khí xao động.
Lý Nhiên vội vàng ngăn nàng lại, thu linh thạch vào, sau đó lấy ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn.
- Dùng cái này !, Không cần thối lại.
Lúc này chưởng quỹ mới lộ ra nụ cười, cúi đầu khom lưng nói:
- Bốn vị khách quan mời lên lầu, có bất kỳ yêu cầu gì lúc nào cũng có thể gọi tiểu nhân.
Mấy người nhấc chân đi lên lầu.
Dịch Thanh Lam lầu bầu nói:
- Vì sao hắn không thu linh thạch ? Chẳng lẽ ngại phẩm chất không cao ?
Lý Nhiên kín đáo đưa linh thạch cho nàng, buồn cười nói:
- Dịch đạo trưởng không biết đây là phàm tục sao ? Linh thạch ở trong mắt tu chân giả là tiền, nhưng những thứ này ở trong tay phàm nhân, còn không bằng một lượng bạc.
Dịch Thanh Lam không hiểu nói:
- Linh thạch cũng có thể đổi thành ngân lượng mà, bản thân thứ này đã có giá trị.
Thực ra linh thạch chính là một loại khoáng thạch thiên nhiên, bên trong ẩn chứa linh lực phong phú, đồng thời phổ càng thêm tinh thuần so với linh khí trong không khí, có thể dùng để trợ giúp tu luyện hoặc bổ sung tự thân. Căn cứ số lượng linh lực dự trữ và độ tinh khiết trong đó, mà được chia thành hạ, trung và cao cấp.
Là tiền tệ giữa các tu chân giả, cũng có thể đổi thành chân kim bạch ngân.
Một khối cao cấp linh thạch, đủ để đổi một căn phòng ở đại thành.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Không nói đến bọn họ có nhận linh thạch hay không, coi như biết giá trị thứ này đáng ngàn vàng. Thì dùng như thế nào? Thất phu vô tội hoài bích có tội, phàm nhân không có biện pháp nói chuyện ngang hàng cùng tu chân giả.