- Dịch đạo trưởng cho bọn hắn cái này, ngược lại có thể hại bọn họ.
- Ồ...
Dịch Thanh Lam hiểu ra, thấp giọng nói:
- Bần đạo đã biết.
Thực ra đạo lý này rất dễ hiểu, nàng không có khả năng không hiểu, chỉ là rời khỏi phàm tục mấy trăm năm, khiến cho nàng rất khó dùng tư duy phàm nhân suy nghĩ vấn đề.
Lý Nhiên nén cười, truyền âm nói:
- Thanh Lam sư tôn không có việc gì đừng chạy đến phàm tục, ta sợ ngươi bị người bán còn giúp người ta đếm tiền đấy.
Dùng cao cấp linh thạch đổi mứt quả ăn, hắn thật không biết dây thần kinh nào của Dịch Thanh Lam bị chập.
- Ha ha, ngươi thật sự coi bần đạo ngốc sao ?
Gò má Dịch Thanh Lam ửng đỏ, tức giận béo hắn một cái:
- Cả đời này của bần đạo, dính vào tên tiểu tặc như ngươi rồi!
- ...
Lý Nhiên đau đến mức mặt đều tái rồi.
Thế nhưng lo lắng bị hai người khác nhìn ra manh mối, nên chỉ có thể cố nhịn không dám lên tiếng.
Bốn người đi tới lầu ba.
Nơi đây có tổng cộng mười gian phòng, đều bị bọn họ bao hết.
Lý Nhiên tùy tiện chọn một gian hướng nam:
- Ta ngủ ở phòng này !, Còn lại các ngươi tùy ý.
Nói xong cũng đẩy cửa đi vào.
Dịch Thanh Lam quả đoán lựa chọn gian phòng cách vách hắn.
Lâm Lang Nguyệt nghi ngờ nói:
- Sư tôn, không phải ngươi nói không thích có ai ở phòng cách vách sao ?
- Khụ khụ…
Dịch Thanh Lam lộ vẻ xấu hổ, hắng giọng một cái nói:
- Bần đạo có nói như vậy sao?
- Có.
Lâm Lang Nguyệt và Nhạc Kiếm Ly nghiêm túc gật đầu.
- ...
Cuối cùng dưới ánh mắt của hai người, Dịch Thanh Lam không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở đối diện với Lý Nhiên.
Nhạc Kiếm Ly đứng ở hành lang, xoa cằm nghi hoặc.
Lâm Lang Nguyệt hiếu kỳ nói:
- Nhạc sư tỷ đang suy nghĩ gì vậy ?
Nàng truyền âm nói:
- Lâm thủ tịch, ngươi có cảm thấy... Dịch đạo trưởng là lạ hay không?
- Ừm.
Lâm Lang Nguyệt gật đầu:
- Quả thật gần đây Sư tôn có chút kỳ quái, nhất là ngày hôm nay vô cùng khác thường.
Nhạc Kiếm Ly thầm nghĩ:
- Không phải là ta chọc vào chỗ nào của nàng chứ?
Lâm Lang Nguyệt an ủi:
- Chắc là không, tuy tính tình sư tôn lạnh lùng, nhưng vẫn rất giảng đạo lý. Sẽ không dễ dàng giận hờn người.
- Vậy là tốt rồi.
Nhạc Kiếm Ly thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cũng là nhân vật cùng cấp bậc với sư tôn nàng, bất kể thực lực hay là địa vị, đều không thể không khiến nàng cẩn thận.
- Yên tâm đi Nhạc sư tỷ... Được rồi, ngươi nói đêm nay cái Lê Viên kia có tiết mục hay không?
- Có, nhưng thời gian sẽ muộn một chút...
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào phòng.
...
Trong phòng.
Lý Nhiên khoanh chân ngồi ở trên giường, tâm thần chìm vào đan điền.
Chỉ thấy lúc này ngân sắc tinh thần tràn ngập trong đan điền, đã dung hợp thành một đoàn ánh sáng màu bạc, giống như một vầng trăng treo ở chân trời, tản ra vô ngân kiếm ý sắc bén.
Hắn ở tắm trong kiếm trì hấp thu kiếm khí Đế cấp, dung hợp với Vân Linh Thương ý lúc trước, cuối cùng tạo thành cương khí bạch ngân.
Kỳ lạ nhất là, kiếm khí này trở nên rất giống linh lực, đã không còn là vật tiêu hao nữa.
Mà từ trong đoàn kiếm cương này không ngừng sản sinh.
Lúc trước ở bên trong bí cảnh, hắn mạnh mẽ áp súc Dị Hỏa, khiến kiếm khí tiêu hao không còn dư lại mấy phần.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn bổ sung lại.
Hơn nữa kiếm khí vừa mới sinh ra, có phẩm chất càng tốt hơn lúc trước, ngân quang nóng rực lóng lánh ở bên trong đan điền.
Lý Nhiên âm thầm gật đầu:
- Chắc là do công pháp võ tu của Vạn Kiếm Các và Vân Linh Thương Ý. .
Lúc hắn đang trầm ngâm, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc.
- Tiểu tặc, ngươi đang làm cái gì vậy ?
Lý Nhiên mở mắt, chỉ thấy Dịch Thanh Lam chắp tay sau lưng, đứng ở trước người, tò mò đánh giá hắn.
- Sư tôn ?
Trong phòng.
Dịch Thanh Lam hiếu kỳ nói:
- Từ trước đến nay ngươi là người lười biếng, tại sao vừa mới vào phòng đã bắt đầu ngồi rồi ?
- Lười biếng ?
Lý Nhiên không phục nói:
- Đệ tử luôn luôn cần cù mà!
Dịch Thanh Lam buồn cười nói:
- Thôi đi, ngoại trừ tán tỉnh các cô nương ra, chưa bao giờ thấy ngươi để tâm những chuyện khác.
Tên tiểu tặc này có thể đi tới ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào thiên phú siêu nhiên, không hề có một chút quan hệ nào với việc chăm chỉ.
- ...
Lý Nhiên có chút xấu hổ.
Nghe như mình là một sắc trung ngạ quỷ vậy.
Nhìn vẻ mặt u oán của nàng, khóe miệng Lý Nhiên hơi nhếch lên:
- Sư tôn đang ghen sao ?
Dịch Thanh Lam lắc đầu, thấp giọng nói:
- Sợ là bần đạo muốn ghen, cũng không ghen được ? Đoán chừng phải sẽ tự mình ghen đến chết.
Nhớ lại dáng dấp thân mật của Nhạc Kiếm Ly và hắn, nhất là cái câu "Thường thường ngủ chung với nhau" kia, trong lòng nàng giống như có chai dấm chua bị đổ.
Vừa chua xót vừa chát, khó có thể chịu được.
Lý Nhiên đứng lên, đưa tay kéo nàng vào trong lòng:
- Về sau đệ tử chỉ thông đồng một mình sư tôn còn không được sao?
Gò má Dịch Thanh Lam ửng đỏ, quay đầu nói:
- Ngươi nói nhăng nói quậy gì đấy ? Ai cần ngươi thông đồng ?