Lâm Lang Nguyệt thích Lý Nhiên, còn coi hắn là thiên đạo, đây đã là sự thật không thể chối cãi.
Mà Lý Nhiên lại là một tên bại hoại hoa tâm...
Sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.
Chỉ là Dịch Thanh Lam còn chưa nghĩ ra, làm như thế nào đối mặt với học trò cưng của mình.
Nàng lo lắng nhìn về phía Lý Nhiên:
- Ngươi không nói quan hệ của chúng ta cho nàng biết chứ ?
- Đương nhiên không có.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Sư tôn yên tâm, chuyện này đệ tử chưa nói với bất cứ ai.
Dịch Thanh Lam gật đầu:
- Vậy là tốt rồi, chờ bần đạo suy nghĩ kỹ một chút rồi hãy nói, hiện tại thời cơ vẫn chưa đến.
Nhớ lại cuộc nói truyện trước đây ở trong suối nước nóng, trên mặt nàng cũng có chút phát sốt.
Chẳng phải mình đã trở thành " đồ vô liêm sỉ" trong miệng đệ tử sao.
Lý Nhiên chớp chớp mắt, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói:
- Ngươi nói nếu như Lang Nguyệt biết chuyện này, về sau sẽ gọi ngươi là sư tôn, gọi ngươi là tỷ tỷ ?
- ...
- Tỷ, tỷ tỷ ?
Hai gò má Dịch Thanh Lam đỏ bừng, đầu cũng không ngẩng lên được, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhìn vẻ mặt cười cợt của Lý Nhiên, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận.
- Tên gia hỏa vô sỉ này!
...
Bốn người đi tới trước cửa Lê Viên.
Cái Lê Viên này gọi là Xuân Mãn Viên.
Tên cực kỳ tục, nhưng danh khí lại rất lớn.
Bất kể là hoàn cảnh hay là trình độ, đều là số một ở phía đông Hạo Thổ.
Lúc này bên trong vườn vô cùng náo nhiệt, khách nhân trước cửa nối liền không dứt.
- Chúng ta đã đến.
Nhạc Kiếm Ly quay đầu nói:
- Dịch đạo trưởng chờ một chút, vãn bối đi trước mua phiếu.
- Ừm...
Dịch Thanh Lam vừa muốn lên tiếng trả lời, đột nhiên nhận ra cái gì, lập tức xoay người nhìn ra phía xa xa.
Đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nhạc Kiếm Ly thấy thế nghi ngờ nói:
- Dịch đạo trưởng, chuyện gì vậy ?
Dịch Thanh Lam chậm rãi nói:
- Sợ rằng có trò hay khác sắp diễn rồi.
- Hả ?
Mấy người nghe vậy đều hơi nghi hoặc một chút.
Ánh mắt Dịch Thanh Lam xuyên thấu hư không, nói:
- Vừa rồi có rất nhiều cỗ khí tức cường đại xẹt qua, nếu như bần đạo không đoán sai, mục tiêu là Vân Kiếm Đảo.
Nhạc Kiếm Ly sửng sốt:
- Vân Kiếm Đảo ?
- Không sai.
Dịch Thanh Lam tiếp tục nói:
- Trong đó có hai người có khí tức vô cùng cường đại, hơn nữa không che giấu chút nào... Là Trần Uẩn Đạo và con lừa ngốc Vô Vọng Tự.
- Cái gì ? !
Mấy người hít vào một hơi khí lạnh!
Cường giả Đế cấp rất ít xuất đầu lộ diện, không ngờ lần này lại có hai đại chưởng môn của tông môn đỉnh cấp, đồng thời đến thăm Vạn Kiếm Các ?
Tất nhiên việc này không thể coi thường!
Lý Nhiên và Nhạc Kiếm Ly liếc nhau, đồng thời nghĩ tới điều gì.
Nhạc Kiếm Ly không chút do dự bay lên trời:
- Xin lỗi, vãn bối phải trở về tông môn trước!
Nàng là đệ tử thủ tịch, mặc kệ tông môn xảy ra chuyện gì, nhất định không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Lý Nhiên cũng muốn rời đi theo, lại bị Dịch Thanh Lam cản lại.
- Tiểu tặc, ngươi là ma đạo, trường hợp này không thể lộ diện. Bần đạo tự mình đi qua nhìn một chút, cam đoan Nhạc Kiếm Ly sẽ không xảy ra chuyện.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Sư tôn, việc này là do đệ tử dựng lên, không thể có chuyện lùi bước.
- Do ngươi dựng lên ?
Chân mày Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại:
- Lời này của ngươi là có ý gì ?
Lý Nhiên thản nhiên nói:
- Đệ tử đã giết Phùng Vạn Giang.
- Cái gì ?!
Dịch Thanh Lam ngây ngẩn cả người.
Phùng Vạn Giang ?
Đó không phải là thân truyền của Trần Uẩn Đạo, đệ tử thủ tịch Thần Đạo Cung sao.
Không ngờ chết rồi, hơn nữa còn bị Lý Nhiên giết chết ?
Dịch Thanh Lam cau mày:
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào, ngươi nói rõ ra cho bần đạo.
Lý Nhiên lại tóm tắt nội dung chuyện đã xảy ra trong bí cảnh dưới đáy biển một lần.
- Quả thật Phùng Vạn Giang bị ta giết, thế nhưng là lấy thân phận của Lý Thiết Trụ. Lúc đó ngoại trừ Kiếm Ly ra, còn có Bạch Tương Dạ Sát Sinh Ngục.
- Đệ tử vốn định làm thịt cả hắn, nhưng hắn sử dụng bức tượng một quạ đen, phá vỡ không gian chạy trốn.
Thời điểm Lý Nhiên động thủ, hắn đã nghĩ không thả bất kỳ người nào rời đi.
Hắn và Nhạc Kiếm Ly vốn xuất hiện ngoài ý muốn, nếu như không để lại người sống, Thần Đạo Cung và Sát Sinh Ngục sẽ không có chứng cứ, thậm trí còn có thể còn nghi ngờ lẫn nhau.
Nhưng hiển nhiên bây giờ đã bại lộ.
Rất nhanh Dịch Thanh Lam đã hiểu hết sự thực.
Nàng trầm ngâm nói:
- Bức tượng quạ đen kia là Âm Huyết Nha, Linh Bảo dùng một lần, cần dùng tinh huyết khởi động. Bất kể người ở chỗ nào, đều có thể trở lại địa điểm đánh dấu lúc trước.
- Xem ra Trần Uẩn Đạo đã đến Sát Sinh Ngục, có lẽ Bạch Tương Dạ đã khai ngươi ra, thậm chí có khả năng cho đối phương xem qua ký ức.
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Tám chín phần mười là như vậy, nếu như không phải đã xác định, Trần Uẩn Đạo cũng sẽ không hưng sư động chúng như vậy.