Lý Nhiên cười càng vui vẻ hơn.
Dịch Thanh Lam xấu hổ cúi đầu, trong lòng tràn đầy sự vui sướng.
Tên gia hỏa này dường như có ma lực vậy, chỉ cần ở cùng với hắn, phiền não gì cũng không có, cho dù muốn tức giận cũng không tức giận nổi.
Lúc này, nàng nhìn bóng người Lâm Lang Nguyệt, chân mày hơi nhíu lại.
- Đúng rồi, bần đạo thấy thái độ của Lang Nguyệt đối với ngươi, hình như có chút không đúng... không phải giữa các ngươi lại xảu ra cái gì chứ ?
Lý Nhiên gãi đầu:
- Sư tôn muốn nói cái gì ?
Dịch Thanh Lam tức giận nói:
- Ngươi lại đang giả ngu đấy à, chính là cái loại quan hệ giữa ngươi và Nhạc thủ tịch ấy...
- Đương nhiên là không có.
Lý Nhiên có chút kỳ quái nói:
- Không phải sư tôn có thể nhìn ra được sao ? Vì sao còn hỏi ta những lời như vậy ?
Dịch Thanh Lam quay đầu qua, hừ lạnh nói:
- Đương nhiên bần đạo có thể nhìn ra... nhưng cái tên nhà ngươi hành sự hoang đường, ai biết ngươi có làm ra sự tình quá đáng gì hay không?
Lý Nhiên sửng sốt:
- Hả?
- Sự tình quá đáng ?
Lý Nhiên nghi ngờ nói:
- Sư tôn muốn ám chỉ cái gì, vì sao đệ tử nghe không hiểu vậy ?
- ...
Dịch Thanh Lam quay đầu qua không nói gì.
Nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, bỗng nhiên Lý Nhiên phản ứng lại, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
- Không nghĩ tới sư tôn cũng biết rất nhiều...
- Ngươi, ngươi chớ có nói bậy!
Gò má Dịch Thanh Lam ửng đỏ, ánh mắt phiêu hốt:
- Bần đạo chỉ thu mấy quyển truyện tranh từ các đệ tử. Ai biết được chúng lại khó coi như vậy? Chuyện này là thấy ở phía trên...
Lý Nhiên xoa cằm nói:
- Sư tôn sẽ không lấy đệ tử ra làm lá chắn chứ ?
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải!
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Vậy ngươi nói một chút, tên đệ tử kia là ai ? Thiên Xu Viện tu chính là Vong Tình Chi Đạo, đệ tử nào lại to gan như vậy, lại còn dám xem loại truyện tranh này?
Tuy Thiên Xu Viện giống như U La Điện, đều nghiêm cấm bằng tình yêu nam nữ.
Nhưng hai bên cũng có khác biệt về bản chất.
U La Điện cấm, thuần túy là ý của cá nhân Lãnh Vô Yên. Mà Thiên Xu Viện lại liên quan đến việc truyền thừa đại đạo.
Ở Thiên Xu Viện nam nữ tư tình, ý nghĩa gần giống như là phản tông, không chỉ đơn giản trục xuất sư môn như vậy.
Đệ tử nào có loại lá gan này?
Dịch Thanh Lam trầm mặc một lát, ngập ngừng nói:
- Là... là... Lang Nguyệt.
- Hả ? !
Lý Nhiên gãi đầu một cái.
Hắn không thể tin nói:
- Ngươi là nói Lâm thủ tịch, lén xem loại truyện tranh này ?
Dịch Thanh Lam lắc đầu nói:
- Cũng không phải là nhìn lén, chỉ là một lần tình cờ bị bần đạo phát hiện mà thôi.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Kỳ quái, lấy tính cách của Lâm Lang Nguyệt, cầm tay cũng sẽ đỏ mặt, làm sao lại dám xem loại vật này ?
Hơn nữa lần trước hai người nói chuyện trời đất, rõ ràng nàng còn cực kỳ ngây thơ kia mà.
Sau đó chợt nghe Dịch Thanh Lam tiếp tục nói:
- Thế nhưng nghe nàng nói, những quyển truyện tranh này, đều do Tần Như Yên cho nàng. Bần đạo cũng cực kỳ buồn bực...
- ...
Lý Nhiên nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Nhất định là cái đêm ở Lý phủ, Tần Như Yên đã "Tẩy não" cho Lâm Lang Nguyệt!
- Quả nhiên, ngoại trừ yêu nữ kia, không ai có thể làm được chuyện như vậy!
Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp lại yêu nữ này, nhất định phải hảo hảo "Giáo huấn" nàng một trận!
Dịch Thanh Lam phục hồi lại tinh thần, nói:
- Ngươi đừng có nói lệch vấn đề, vẫn chưa trả lời bần đạo đâu, đến cùng ngươi và Lang Nguyệt là chuyện gì xảy ra ?
Lý Nhiên vội vàng nói:
- Sư tôn yên tâm, chúng ta chỉ nói chuyện yêu đương, tuyệt đối không làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép.
Dịch Thanh Lam thấy vẻ mặt hắn chăm chú, không giống dáng vẻ nói láo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy là tốt rồi... Đợi đã, nói chuyện tình yêu ?
Ánh mắt nàng nghi hoặc:
- Nói cách khác, giữa các ngươi vẫn có "Tình' rồi hả?
- Khụ khụ.
Lý Nhiên sờ lỗ mũi một cái, lúng túng nói:
- Đúng là có một chút như vậy...
- ...
Dịch Thanh Lam căm hận véo một cái vào hông hắn, cắn răng nghiến lợi nói:
- Bần đạo biết mà, tên tiểu tặc như ngươi khẳng định sẽ không bỏ qua cho Lang Nguyệt!
Lý Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng hô to oan uổng.
Lúc trước ở Lý phủ, Lâm Lang Nguyệt chủ động tỏ tình, hắn chỉ không cự tuyệt mà thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, gương mặt xinh đẹp, tình ý sâu nặng, chỉ sợ là người đàn ông nào cũng không thể cự tuyệt. Thế nhưng vì thể diện của Lâm Lang Nguyệt, hắn cũng không có nói việc này ra.
Dịch Thanh Lam vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Nàng và tên tiểu tặc đã vướng víu không rõ, hiện tại Lâm Lang Nguyệt cũng bị lôi vào, hơn nữa hai người này đều là đồ đệ của nàng...
Ngẫm lại quan hệ này đều khiến người mặt đỏ tim run.
Thế nhưng ngoại xấu hổ và giận dữ ra, nhiều hơn vẫn là bất đắc dĩ.
Thực ra nàng đã có chuẩn bị tâm lý đối với chuyện này.