Lúc này, nàng liếc nhìn Sở Linh Xuyên, cả người không khỏi ngây ngẩn.
Chỉ thấy Sở Linh Xuyên luôn luôn tùy tiện, lúc này hai gò má cũng đỏ ửng, ngón tay nhỏ đan vào với nhau, vẻ mặt ngượng ngùng nhăn nhó.
Chân mày Dịch Thanh Lam hơi nhíu lại:
- Kỳ lạ, nữ nhân này xấu hổ cái gì ?
Sở Linh Xuyên trợn mắt liếc nhìn Lý Nhiên, gắt giọng:
- Cái tên này, lại nói linh tinh rồi, ai, ai khiến ngươi đau lòng ?
Lý Nhiên cười nói:
- Đệ tử luôn luôn tôn sư trọng đạo, làm một gã đệ tử tiêu chuẩn, không nỡ nhìn sư tôn bị thương không phải là chuyện đương nhiên sao?
- Tôn sư trọng đạo ?
Khuôn mặt nhỏ bé của Sở Linh Xuyên đỏ bừng, trong lòng âm thầm hô:
- Ngươi nói lời này chính mình cũng không tin đi?
Thực ra Lý Nhiên đang nói thật.
Hắn đúng là lo lắng cho hai vị sư tôn.
Coi như các nàng mạnh hơn nữa, thì đối phương cũng là Đế cấp, khẳng định sẽ không yếu quá nhiều.
Hơn nữa thân là chưởng môn đỉnh cấp tông môn, nội tình phong phú không gì sánh được, thủ đoạn con bài chưa lật nhiều vô số kể, chắc chắn không dễ dàng đối phó như thế ?
Chỉ vì xả giận, mà nhìn bọn họ vật lộn sinh tử, ngộ nhỡ các sư tôn bị thương thì sao?
Hơn nữa nơi này là Vân Kiếm Đảo, là sơn môn Vạn Kiếm Các.
Tuy ngoài miệng Sở Linh Xuyên nói không để bụng, nhưng nếu thật sự phá hủy, nhất định trong lòng không bỏ được.
- Trần Uẩn Đạo...
Ánh mắt Lý Nhiên hơi nheo lại:
- Đừng nóng nảy, người đáng chết, sớm muộn cũng sẽ phải chết.
...
Lúc này, Trần Uẩn Đạo có chút ngây người.
Vừa rồi hai vị Nữ Đế còn khí thế kinh người, tràn ngập sát ý, hiện tại mặt lại đỏ bừng, giống như là... thiếu nữ đang yêu thẹn thùng?
Sự tương phản mãnh liệt này, khiến cho hắn trong chốc lát không tiếp thu được.
- Bọn họ thực sự là thầy trò sao? Tại sao cảm giác có điểm là lạ ?
Bỗng nhiên trong đầu hắn toát ra một cái ý nghĩ, nhưng sau đó liền lắc đầu ném nó ra khỏi đầu.
- Các nàng đối với nam nhân đều căm thù đến tận xương tuỷ, làm sao có khả năng cùng đệ tử... Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Minh Kính Thượng Nhân phản ứng rất nhanh, giơ ngón tay cái lên nói:
- Lòng hiếu tâm của Lý thánh tử, thật sự khiến người ta kính nể, thật đúng là một đồ đệ hiếu thuận!
Nụ cười vô cùng xán lạn, không để ý đến đối phương gọi hắn là "Con lừa ngốc".
- Phi!
Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam âm thầm nhổ một tiếng.
Hiếu thuận sao ?
Tên gia hỏa này nhất định là điển hình khi sư diệt tổ!
Dịch Thanh Lam bình phục tâm tình, dò hỏi:
- Nhiên nhi, ngươi xác định muốn thả bọn họ đi ?
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Vâng, chỉ là việc nhỏ mà thôi, đệ tử không muốn để sư tôn gặp nguy hiểm.
Dịch Thanh Lam nghe xong trong lòng ấm áp.
Nàng suy nghĩ một chút, xoay người nói:
- Trần chưởng môn, nể mặt Lý Nhiên, hôm nay bần đạo không so đo với ngươi, nhưng có chuyện này, ngươi phải thường xuyên nhớ kỹ...
Nói liền xong vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, lực lượng vô biên tràn ra, trong chớp mắt hư không bị xé nát!
Nhưng khác với lúc trước, lần này trong không gian không phải là một mảnh đen nhánh, mà là sao trời lóng lánh!
Một viên tinh thần to lớn nhanh chóng tới gần, giống như lơ lửng ở trên đỉnh đầu mọi người, khí tức mênh mông đến từ tuyên cổ khiến cho tâm thần người run rẩy!
Đây chính là đạo của Dịch Thanh Lam!
Thái thượng minh minh, dao cảm thiên cơ!
Nàng thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi dám có ý đồ với Lý Nhiên, hoặc là hắn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, viên tinh thần này sẽ rơi xuống Phi Vân Sơn. Mà ngươi và Thần Đạo Cung, cũng sẽ trở thành bụi bặm của lịch sử.
Thanh âm vô cùng bình tĩnh, giống như đang kể chuyện vậy.
Đồng tử Trần Uẩn Đạo rung động, giọng nói có chút căng lên.
Cửu thiên chi lực, dẫn động tinh thần ?
Không ngờ Dịch Thanh Lam lại mạnh mẽ đến loại tình trạng này ?
Hắn còn chưa có phục hồi lại tinh thần, thì một tiếng long ngâm lại vang lên.
Chỉ thấy tay phải Sở Linh Xuyên nắm hờ, một thanh trường kiếm màu vàng óng từ hư không chậm rãi hiện lên.
Trên chuôi kiếm có long hình quấn quanh, long khẩu ngậm lấy thân kiếm.
Trên vỏ kiếm thiểm thước kim quang, đơn giản yên diệt hư không!
Thần kiếm, Kinh Long!
Sở Linh Xuyên lạnh lùng nói:
- Thanh kiếm này chỉ giết Đế Cảnh, đã từng uống qua máu Tiên Đế, gần nghìn năm nay chưa từng ra khỏi vỏ. Trần Uẩn Đạo, tốt nhất ngươi đừng để cho nó chém ở trên thân thể ngươi.
- ...
Trần Uẩn Đạo nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh từ cái trán chảy xuống.
Hai người này vừa rồi còn một ra vẻ thẹn thùng, đảo mắt đã kêu đánh kêu giết ?
Hơn nữa tư thế này... Cũng quá dọa người rồi !
- Hai vị nói quá lời! Yên tâm, việc này đã rõ ràng, bổn toạ tuyệt đối sẽ không gây sự với Lý thánh tử!
Đừng nói tìm phiền toái, hiện tại hắn hận không thể trực tiếp bảo vệ Lý Nhiên!
Ngộ nhỡ tiểu tử này xảy ra chút gì ngoài ý muốn, đoán chừng hai bà nương điên này sẽ trực tiếp tháo mình thành tám khối!