Nàng quay đầu nhìn về phía Dịch Thanh Lam:
- Dịch đạo trưởng, ngươi nói có nên giết hắn đi hay không ?
Dịch Thanh Lam thản nhiên nói:
- Bần đạo không có ý kiến, chỉ cần ngươi không đau lòng cái Vân Kiếm Đảo này là được.
Nếu như quả thật đánh nhau, với thực lực của đại năng Đế cấp, nhất định sẽ không giữ được hòn đảo này.
Sở Linh Xuyên lắc đầu nói:
- Cái này thì có gì mà đau lòng ? Người mới là cơ nghiệp của Vạn Kiếm Các. Đông Hải có vô số đảo nhỏ, chẳng qua là đổi một cái địa phương mà thôi, đúng lúc ta cũng chán ngán ở nơi đây rồi.
Dịch Thanh Lam gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, ngươi muốn giết tên nào?
- Ừm...
Sở Linh Xuyên chăm chú suy tư một chút:
- Ta muốn giết con lừa ngốc !.
- ...
Nghe hai người nói chuyện với nhau, tâm thần Trần Uẩn Đạo và Minh Kính đều nguội lạnh.
Cái này rõ ràng là không coi bọn họ làm người!
Cổ họng Minh Kính có chút lạnh lẽo.
Hiện tại hắn đã lựa trọn đứng bên ngoài, tuy trong lòng có chút oán hận Trần Uẩn Đạo, nhưng hai người đã là châu chấu trên một sợi dây thừng.
- A di đà phật.
Tâm tư Minh Kính thay đổi thật nhanh, nói:
- Bần tăng biết hai vị chưởng môn khó chịu trong lòng, chuyện này đúng là chúng ta xúc động. Nhưng cũng xin nhị vị tỉnh táo lại, dù sao chuyện này cũng liên quan đến chính ma lưỡng đạo, càng quan hệ đến thiên hạ thương sinh.
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Uẩn Đạo.
Trần Uẩn Đạo lập tức phản ứng kịp, gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta đều là chính đạo, lại tự giết lẫn nhau. Không khác nào cho ma đạo cơ hội... khụ khụ, dù sao cũng không phải ai trong ma đạo, đều lòng mang đại nghĩa giống như Lý thánh tử.
Minh Kính phụ họa nói:
- Nếu như phá vỡ cân bằng chính ma, khiến những ma môn như Sát Sinh Ngục, Âm Thi Đạo làm hại nhân gian, cuối cùng người chịu khổ vẫn là bách tính!
Hai người kẻ xướng người hoạ, nghĩa chánh ngôn từ, giống như thực sự tâm mang thương sinh.
Sở Linh Xuyên và Dịch Thanh Lam liếc nhau một cái.
Tuy bọn họ chỉ vì bảo vệ chính mình, nhưng lời nói này lại không phải không có lý.
Hạo Thổ có thể an ổn như vậy, cũng là bởi vì thế lực chính ma lưỡng đạo ngang nhau, người trong ma đạo vẫn duy trì khắc chế.
Giả sử thực sự đánh vỡ cân bằng chính ma, vậy sinh linh đồ thán gần như là kết quả tất nhiên.
Nhất là các loại tông môn như Sát Sinh Ngục, Âm Thi Đạo, hoàn toàn không để bụng tính mệnh phàm nhân, sợ rằng đồ thành diệt tộc cũng là bình thường.
Tuy Trần Uẩn Đạo rất đáng ghét, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn có ý nghĩa.
Dịch Thanh Lam không để lộ biểu tình, thản nhiên nói:
- Trần chưởng môn quá lo lắng rồi, coi như ngươi chết ở nơi này, bần đạo vẫn có thể bảo đảm Hạo Thổ an ổn như lúc ban đầu.
Chỉ cần Lãnh Vô Yên không can thiệp, một người áp tam tông, nàng cũng có thể làm được!
Sở Linh Xuyên sờ cằm nói:
- Cùng lắm thì lại giết một tên Đại Đế ma đạo, không phải chính ma lưỡng đạo lại cân bằng sao?
- ...
Khóe miệng Trần Uẩn Đạo co quắp.
Lại giết Ma Đế ?
Hai nữ nhân này cũng quá độc ác đi !!
Nếu không phải các trưởng lão tông môn còn ở đây, hắn đã sớm phá vỡ hư không chạy trốn rồi!
Đúng lúc hắn hết đường xoay xở, thì đột nhiên Lý Nhiên lại lên tiếng, nói:
- Bỏ đi, hai vị sư tôn vẫn nên thả bọn họ đi !.
Ánh mắt Minh Kính sáng lên, cao giọng nói:
- A di đà phật, Lý thánh tử thực sự là thâm minh đại nghĩa!
Dịch Thanh Lam cau mày nói:
- Ngươi xác định thả bọn họ đi ? Yên tâm, không có Trần Uẩn Đạo, bần đạo vẫn có thể áp chế ma đạo.
Sở Linh Xuyên cũng gật đầu:
- Ma đạo ngoại trừ Lãnh Vô Yên ra, những người khác không đáng để lo.
Lý Nhiên lắc đầu, cười nói:
- Ta không có vĩ đại như vậy, không quan tâm thiên hạ thương sinh lắm, Trần Uẩn Đạo có chết hay không ta cũng không để ý, đệ tử chỉ quan tâm hai vị sư tôn...
- Hả?
Mặt hai người lập tức đỏ bừng.
Dịch Thanh Lam khẩn trương nhìn chung quanh một chút, lắp bắp nói:
- Ngươi, cái tên nghịch đồ này, nói linh tinh gì đấy?
Lý Nhiên nhún nhún vai, chân thành nói:
- Đệ tử nói thật. Tuy tên đạo sĩ lỗ mũi trâu này và con lừa ngốc kia không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng nói như thế nào cũng là tồn tại Đế cấp, ngộ nhỡ hai vị sư tôn không cẩn thận bị thương, đệ tử sẽ đau lòng.
- ...
Bỗng nhiên trái tim hai người nhảy lên.
Các nàng đồng loạt cúi đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ ngượng ngùng và vui sướng, mặt cười giống như ráng đỏ cuối chân trời.
Trần Uẩn Đạo và Minh Kính ở một bên đều sửng sốt
Sắc mặt này thay đổi cũng quá nhanh đi !!
Mặt Dịch Thanh Lam đỏ bừng nóng hổi.
Lý Nhiên nói ra lời này không có truyền âm, mà công nhiên nói ra.
Người khác nghe thấy, thì đây chỉ là hiếu tâm của đệ tử đối với sư phụ, nhưng trong lòng nàng biết, căn bản không phải là như vậy!
Đây quả thực giống như là bày tỏ ở trước mặt mọi người.
- Tên tiểu tặc này, lá gan thực sự quá lớn!
Ánh mắt kỳ quái xung quanh, khiến cho nàng trong lúc nhất thời không ngóc đầu lên được.