Minh Kính Thượng Nhân thở dài nói:
- Thế nhưng có một chuyện đã rất rõ lãng. Đó là về sau không nên đi trêu chọc Lý Nhiên, đây chính là một nhân vật không chọc được.
Chỉ cần hai vị Nữ Đế kia đã khiến cho bọn họ không chịu nổi, huống chi phía sau còn có một Lãnh Vô Yên ?
Trần Uẩn Đạo trầm mặc một lát, cười khổ nói:
- Sợ rằng qua ngày hôm nay, toàn bộ Hạo Thổ sẽ không có người dám chọc giận hắn.
Loại bối cảnh khủng bố kéo dài qua chính ma lưỡng đạo này, ngay cả tông môn đỉnh cấp cũng phải nhượng bộ lui binh, huống chi là những người khác ?
- Quên đi, suy nghĩ nhiều vô ích.
Trần Uẩn Đạo xoay người nói:
- Bổn toạ về tông môn trước.
Hắn vừa muốn động thân, đột nhiên trước mắt lóe lên một cái, chỉ thấy Minh Kính chắn trước người.
- A Di Đà Phật.
Minh Kính chắp hai tay:
- Có phải Trần chường môn đã quên chuyện gì rồi không?
Trần Uẩn Đạo cau mày nói:
- Có ý gì ?
Minh Kính Thượng Nhân nói:
- Trước khi bần tăng đồng ý đến đây với Trần chưởng môn đã đó nói xong điều kiện. Sao có đạo lý tay không mà về.
- Ngươi nói quả trứng kia?
Chân mày Trần Uẩn Đạo nhíu chặc hơn:
- Ngươi không thấy ngại với bổn toạ khi nhắc đến việc này sao? Vốn muốn ngươi giúp ta giữ thể diện, kết quả thì sao, ngươi lại là người rút lui trước!
Minh Kính không đổi sắc nói:
- Nếu không phải bần tăng ở đây, Trần chưởng môn cảm giác mình có thể sống đi ra sao?
- Ngươi!
Hô hấp Trần Uẩn Đạo bị kiềm hãm, trong chốc lát có chút nghẹn lời.
Lời này cũng là sự thật.
Tuy Minh Kính hầu như không nói gì giúp hắn, nhưng thân là cường giả Đế cấp, chỉ cần đứng ở đó chính là một sự uy hiếp.
Có điều Trần Uẩn Đạo vẫn khó tiếp nhận.
- Hừ, nói trắng ra, ngươi chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Thậm chí còn muốn bỏ lại bổn toạ một mình rời đi. Tưởng bổn toạ không nghe thấy sao?
Ánh mắt Minh Kính Thượng Nhân lạnh xuống:
- Nghe ý tứ của Trần chưởng môn, có phải là dự định không tuân thủ hứa hẹn ?
Trần Uẩn Đạo lắc đầu nói:
- Nguyên nhân cái chết của đệ tử bổn toạ cũng không điều tra rõ ràng, Minh Kính Thượng Nhân không cảm thấy ngại sao ?
Ý tứ trong lời nói, rõ ràng là không muốn cho.
Hắn sợ ba vị Nữ Đế kia, thế nhưng không có nghĩa là sợ con lừa ngốc trước mắt này.
- Tốt, tốt.
Minh Kính giận quá hóa cười:
- Không hổ là Trần chưởng môn, quả nhiên biết tính kế! Không chỉ suýt chút nữa hại chết bần tăng, mà hiện tại còn trở mặt.
Vừa nói trong con ngươi vừa hiện lên phật quang lạnh như băng:
- Trong tứ tông chính đạo, Thần Đạo Cung đã đắc tội hai cái rồi. Chắc thêm một cái Vô Vọng Tự cũng không sao! Chuyện hôm nay, bần tăng nhớ kỹ, ngày khác sẽ báo đáp gấp trăm lần!
Trần Uẩn Đạo tức quá hóa điên.
Suýt chút nữa quên mất việc này!
Nếu như đắc tội với toàn bộ tam tông chính đạo, sợ là tình cảnh sau này sẽ càng trở nên khó khăn.
Cộng thêm danh vọng sụt giảm, cùng với chuyện đã xảy ra hôm nay, Thần Đạo Cung thực sự là tiền đồ kham ưu!
Hơn nữa bây giờ quan hệ với Vạn Kiếm Các, Thiên Xu Viện đã không cách nào hóa giải, phải buộc mình và Vô Vọng Tự chung một chỗ!
Con ngươi Trần Uẩn Đạo hơi chuyển, nhất thời thay đổi vẻ mặt, cười nói:
- Bổn toạ chỉ đùa một chút mà thôi, sao Minh Kính Thượng Nhân lại để ý như vậy ? Nếu lúc đầu đã đáp ứng thượng nhân, tự nhiên không có đạo lý đổi ý.
Vừa nói trong tay hắn vừa lóe lên ánh sáng, một quả trứng màu trắng xuất hiện ở lòng bàn tay.
Quả trứng này có tạo hình tròn chịa, to gần bằng thùng nước, từ trong ra ngoài tản ra sinh cơ bừng bừng, không biết bên trong dưỡng dục cái gì.
Ánh mắt Minh Kính Thượng Nhân lấp lóe, đưa tay nhận lấy.
- Không sai, là vật này.
Trần Uẩn Đạo nói:
- Thượng nhân yên tâm, từ trước đến nay bổn toạ nói một là một, chuyện nói ra nhất định sẽ làm được.
- Ha ha...
Minh Kính âm thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng không có biểu lộ ra ngoài.
- A Di Đà Phật, quả nhiên Trần chưởng môn giữ chữ tín, vậy bần tăng đi trước.
Trần Uẩn Đạo gật đầu nói:
- Thượng nhân đi thong thả, lúc rảnh rỗi có thể tới Thần Đạo Cung ngồi một chút.
- Nhất định.
Minh Kính Thượng Nhân lên tiếng liền muốn rời đi, đột nhiên lúc này phía sau vang lên một giọng nữ.
- Hừ ?
Thân thể hai người cứng đờ, chậm rãi xoay người nhìn.
Chỉ thấy một nữ nhân mặc áo bào trắng đứng ở phía sau hai người, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ hài hước.
Sau khi thấy rõ thân ảnh người nọ, đồng tử hai người rụt lại, cảm giác lạnh lẽo từ trong xương lan tràn đến não. Da đầu đều muốn nổ tung!
- Lãnh, Lãnh Vô Yên ? !
Chính cung đến bắt gian rồi.
Nữ nhân trước mắt thanh lệ vô song, áo bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ánh mắt băng lãnh mà hờ hững, giống như một khối hàn băng vĩnh cửu không tan.
- Lãnh, lạnh lùng Lãnh Vô Yên ? ! !
Đồng tử Trần Uẩn Đạo co rút lại, lông tóc cả người đều dựng ngược lên.
Minh Kính Thượng Nhân dụi dụi con mắt, sau khi xác định không phải là ảo giác, trái tim đều muốn ngừng lại.
Tại sao nữ ma đầu này lại tới đây ? !