Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 547 - Chương 547. Lãnh Vô Yên Thông Tình Đạt Lý!

Chương 547. Lãnh Vô Yên thông tình đạt lý! Chương 547. Lãnh Vô Yên thông tình đạt lý!

Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:

- Suy nghĩ kỹ một chút, hình như rất nhiều năm rồi bổn toạ không có đi qua Phi Vân Sơn, nếu Trần chưởng môn hiếu khách như vậy, vậy hẹn ngày không bằng đúng dịp, bây giờ chúng ta liền đi qua ngồi một chút đi?

- Đi Phi Vân Sơn ?

Hô hấp Trần Uẩn Đạo trở nên khó khăn.

Nếu ma nữ này thật sự đến Thần Đạo Cung, sợ rằng toàn bộ tông môn đều sẽ trở thành bụi bặm lịch sử!

Hắn mạnh mẽ cười nói:

- Nếu như Lãnh chưởng môn muốn đi, đương nhiên bổn toạ... khụ khụ, ta tùy thời hoan nghênh. Có điều hôm nay không đúng dịp cho lắm, trong tông môn sự vụ bận rộn, sợ rằng không tiện gặp khách.

Ở trước mặt Lãnh Vô Yên, hắn thậm chí không dám tự xưng "bổn toạ".

Năm đó chính ma đại chiến, vị ma nữ này ở ngoài ngàn dặm, dùng kiếm chém Phi Vân Sơn, đến nay cảnh tượng kinh người kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Ba chữ "Lãnh Vô Yên" vĩnh viễn là bóng ma trong lòng hắn.

- Không tiện sao?

Lãnh Vô Yên quay đầu nhìn về phía Minh Kính Thượng Nhân:

- Vậy nếu không đi Vô Vọng Tự ngồi một chút cũng được? Bổn toạ còn chưa đến quá trời cao linh địa bao giờ.

- ...

Minh Kính nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- A Di Đà Phật, miếu nhỏ của chúng ta khó kính đại thần, Lãnh chưởng môn không nên nói đùa.

Vô Vọng Tự chính là đại tông chính đạo, Chí Thánh Phật Thổ, không ngờ bị hắn nói thành "Miếu nhỏ".

Sợ rằng người ngoài nhìn thấy dáng vẻ nịnh bợ này cũng phải mở rộng tầm mắt.

Chân mày Lãnh Vô Yên hơi nhíu lại:

- Bổn toạ giống như đang đùa với ngươi sao?

Minh Kính như có chút nhũn ra, run giọng hỏi:

- Lãnh chưởng môn... Đến cùng ngài muốn như thế nào ?

Mắt phượng của Lãnh Vô Yên hơi nheo lại:

- Nhị vị hưng sư động chúng đi đến trước Vân Kiếm Đảo, bổn toạ chỉ đến xem náo nhiệt, không nghĩ tới chuyện lại liên quan đến Thánh Tử tông ta... Trò hay vẫn chưa diễn xong, tại sao có thể giải tán đơn giản như vậy chứ?

Lần này Trần Uẩn Đạo gây ra động tĩnh quá lớn, hầu như hấp dẫn tất cả các tông môn đỉnh cấp chú ý, tự nhiên U La Điện cũng không ngoại lệ.

Ban đầu nàng cũng không để ý, chỉ coi là chính đạo chó cắn chó, tùy ý dùng thần thức quét một cái.

Kết quả không nhìn thì không việc gì, nhìn một cái cả người đều ngẩn ra.

Kiếm Thần Chi Thể Lý Thiết Trụ, thiên tài siêu cấp trong tin đồn của chính đạo, lại chính là Lý Nhiên.

Hơn nữa Trần Uẩn Đạo còn dám xuống tay với hắn.

Nàng nhất thời ngồi không yên, trực tiếp từ Bắc Địa đi tới Đông Hải.

Nếu không phải Dịch Thanh Lam và Sở Linh Xuyên đủ cường thế, khiến cho hai người này không làm gì được, đoán chừng hiện tại nàng đã quấy cho Vân Kiếm Đảo long trời lỡ đất!

Minh Kính run người một cái, oán hận trừng mắt Trần Uẩn Đạo.

Ý tứ trong lời nói này của Lãnh Vô Yên, chính là tới hưng sư vấn tội!

Lúc đầu nói chỉ tới trợ giúp khí thế, không nghĩ tới lại một lần đắc tội rồi ba vị Nữ Đế...

Đây không phải là muốn chết sao?

Hiện tại Trần Uẩn Đạo cũng có nỗi khổ khó nói.

Hắn cũng chỉ muốn mượn cái chết của Phùng Vạn Giang, gõ những tông môn khác một cái, lập uy cho Thần Đạo Cung một chút.

Không nghĩ tới người bị gõ lại là chính mình, Thần Đạo Cung cũng triệt để trở thành trò cười...

Trong lòng hắn càng hối hận:

- Phùng Vạn Giang là cái chó gì, chết thì cũng đã chết rồi, sớm biết đã không quản nhiều như vậy!

Trần Uẩn Đạo ổn định tâm tình, giải thích:

- Lúc đó ta nghe nói đệ tử chết, trong lúc nhất thời vì quá đau khổ, nên không có suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới tạo thành hiểu lầm như vậy... Thế nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải mở, tự nhiên không nên dây dưa tiếp nữa.

- Hiểu lầm ?

Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:

- Nhưng tại sao bổn toạ nghe nói, ngươi không chỉ muốn xem ký ức Lý Nhiên, còn muốn hắn một mạng đổi một mạng ?

Trần Uẩn Đạo lau mồ hôi lạnh, nói:

- Chuyện này là ta quá xúc động, thế nhưng lúc đó đã xin lỗi Lý thánh tử, Lý thánh tử cũng là người thông tình đạt lý, hai người chúng ta đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước.

Lãnh Vô Yên nói:

- Cái này bổn toạ biết, để Trần chưởng môn hạ mình xin lỗi, thật sự là làm khó dễ ngươi.

- Không khó, không có chút làm khó nào.

Trần Uẩn Đạo chê cười nói:

- Nếu ta phạm phải sai lầm, tự nhiên không có đạo lý trốn tránh.

- Tốt.

Lãnh Vô Yên gật đầu:

- Nếu Trần chưởng môn thừa nhận sai lầm của mình, vậy bổn toạ cũng không tính toán chi li với ngươi nữa, sẽ cho ngươi một cơ hội !.

Trần Uẩn Đạo nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

Nghe ý tứ trong lời nói này, chắc là không muốn so đo với mình.

Mà chân mày Minh Kính lại bắt đầu nhíu lại.

Dễ nói như vậy sao?

Cái này không giống phong cách lạnh lùng của ma nữ!

Trần Uẩn Đạo như trút được gánh nặng, cười nói:

- Lãnh chưởng môn quả thật là thâm minh đại nghĩa, trí tuệ như thế thật khiến người ta bội phục...

Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy Lãnh Vô Yên tiếp tục nói:

- Ngươi tiếp bổn toạ ba kiếm, mặc kệ sống hay chết. Cho dù lúc đó chuyện này có lật trời, bổn toạ cũng sẽ không truy cứu tiếp nữa.

- Hả?

- Ba, ba kiếm ?

Trong nháy mắt nụ cười của Trần Uẩn Đạo trở nên cứng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment