Hắn lắp bắp nói:
- Không phải Lãnh chưởng môn nói cho ta một cơ hội sao?
Lãnh Vô Yên chân thành nói:
- Bây giờ ngươi vẫn còn có thể thở dốc nói chuyện, Thần Đạo Cung vẫn chưa bị huỷ diệt, đã là bổn toạ cho cơ hội rồi.
- ...
Da đầu Trần Uẩn Đạo tê dại một hồi.
Không ngờ không giết người diệt tông, chính là đã cho chính mình cơ hội ?
Chuyện này cũng quá không phải giảng đạo lý đi !!
Còn tiếp nàng ba kiếm... Một kiếm mình đã không có lòng tin!
Ánh mắt Trần Uẩn Đạo lấp lánh, chuẩn bị chạy trốn.
Không chờ hắn có hành động, đột nhiên không gian xung quanh ngưng trệ, trong nháy mắt hư không bị triệt để phong tỏa, bóng ma dưới chân quấn quanh trên đùi giống như hắc xà.
Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Vô Yên vang lên:
- Bổn toạ cho ngươi cơ hội, ngươi đừng có không quý trọng! Nếu không, ba kiếm này sẽ chém ở trên Phi Vân Sơn!
- Ngươi!
Trong mắt Trần Uẩn Đạo tràn đầy vẻ uất hận.
Từ trước đến nay Lãnh Vô Yên luôn bao che khuyết điểm, việc ngày hôm nay là không thể tránh thoát.
Mình đón đỡ ba kiếm này chưa chắc sẽ chết, nhưng nếu nàng thật sự chém lên Phi Vân Sơn, sợ rằng cả tòa Thần Đạo Cung sẽ hóa thành tro tàn!
- Được, ta sẽ tiếp ba kiếm này!
Trần Uẩn Đạo tỉnh táo lại, cả người nở rộ quang mang, đạo bào màu đen bay phất phới.
Đại Đạo Chi Lực cuồn cuộn mà ra, toàn bộ đất trời tràn đầy vô biên đạo tắc, ngay cả ánh mặt trời cũng bị chiếu rọi đến vô cùng lấp lánh.
Lãnh Vô Yên nở nụ cười băng lãnh:
- Tốt, đúng lúc bổn toạ cũng muốn nhìn, mấy năm nay ngươi có tiến bộ hay không!
Trong tay nàng lóe lên u quang, một thanh trường kiếm đen nhánh rơi vào lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng rút trường kiếm ra, thân kiếm đen như mực, căn bản không có phong nhận, nhưng tản ra sát khí kinh khủng!
Trong hư không nứt ra từng đạo khe hở, giống như thiên địa mở ra con ngươi đen nhánh.
- Đệ nhất kiếm.
Oanh!
Thiên địa u ám, nhật nguyệt vô quang!
Toàn bộ đất trời đột nhiên tối sầm lại.
Mặt trời vốn đang nóng rực, lúc này lại giống như bị một tầng bóng ma bao phủ, ngay cả ánh mặt trời cũng biến thành băng lãnh.
Cái miệng có mùi đàn hương của Lãnh Vô Yên khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói:
- Đệ nhất kiếm.
Động tác của nàng vô cùng mềm mại, dường như không sử dụng một phần khí lực nào.
Trường kiếm đen nhánh mang phong cách cổ xưa, ngay cả một điểm sóng linh khí cũng không có, chậm rãi chém tới Trần Uẩn Đạo.
Nhưng sắc mặt Trần Uẩn Đạo lại trở nên ngưng trọng, như lâm đại địch!
Trường kiếm kia nhìn như thong thả, lại giống như thiên địa cuộn trào mà đến, làm cho tóc gáy cả người hắn dựng thẳng, trái tim không tự chủ được đập loạn!
Không gian xung quanh hoàn toàn bị phong tỏa, dù cho hắn vận chuyển Đại Đế đạo tắc, cũng không có cách nào lay động mảy may.
Không trốn được rồi, phải đón đỡ!
Tay trái hắn nở rộ bạch quang, tay phải tụ hợp hắc quang.
Hai loại ánh sáng dung hợp thành âm dương đồ hình, giống như Âm Dương song ngư quấn quýt lấy nhau, tản ra đại đạo chi ý mênh mông.
Ngay tại lúc này, trường kiếm cũng lặng yên hạ xuống.
Trong nháy mắt Kiếm phong và Âm Dương Đồ tiếp xúc, không gian lập tức trở nên an tĩnh.
Một lát sau, một tiếng nổ kinh khủng vang lên!
Oanh!
Đột nhiên Âm Dương Đồ vỡ vụn, hắc bạch quang mang văng ra tứ phía, trực tiếp xuyên thủng hư không!
Mà thế đi của hắc kiếm không giảm, trực tiếp chém tới trên người hắn!
- Không tốt!
Tay phải của Trần Uẩn Đạo lóe lên u quang, tạo thành một mảnh u quang hộ tráo, ý đồ ngăn cản một kiếm này.
Kết quả hộ tráo lập tức vỡ nát, kiếm phong trực tiếp chém lên người hắn.
- Phốc!
Trần Uẩn Đạo điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người té bay ra ngoài.
Ngọn núi dưới chân ầm ầm rung động, nham thạch cứng rắn nứt ra, vết nứt nhanh chóng lan tràn càng lúc càng lớn, cuối cùng sơn thể cao ngàn trượng nứt thành hai nửa!
Uy thế của một kiếm này, thậm chí còn dư!
Minh Kính đứng ở một bên quan sát, trong lòng có chút sợ hãi.
Hắn biết Lãnh Vô Yên rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh tới mức này!
Hiện tại ý niệm duy nhất của hắn chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng ma nữ kia đang đứng ở bên cạnh, hắn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lúc nhất thời chỉ có thể đứng im tại chỗ.
...
Trong bụi mù đầy trời, Trần Uẩn Đạo lung la lung lay.
Chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, cánh tay phải vô lực rơi xuống, tiên huyết theo đạo bào tí tách chảy ra.
Giọng nói của hắn trở nên tối nghĩa:
- Chờ một chút, chẳng lẽ ngươi...
- Kiếm thứ hai.
Lãnh Vô Yên căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, hắc kiếm chém tới lần nữa!
Lần này tốc độ vô cùng nhanh, rõ ràng nàng không dùng sức, nhưng hắc kiếm lại xuyên phá hư không, trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn!
Trần Uẩn Đạo không kịp nghĩ nhiều, đôi mắt bắn ra u quang, hội tụ thành một cái Bát Quái Đồ khổng lồ, phía trên tràn đầy văn lộ thần bí.
Bên ngoài bát quái, bên trong thái cực, một vòng tiếp một vòng, chuyển động không ngừng.
Thánh pháp Thần Đạo Cung, Đại Đạo Ma Bàn!