Thậm chí không ít người trong chính đạo còn cảm thấy, có Dịch Thanh Lam và Trần Uẩn Đạo tồn tại, thực lực chính đạo vẫn đều cao hơn so với ma đạo.
Cho tới hôm nay, Minh Kính Thượng Nhân mới nhận rõ hiện thực.
Thực lực Lãnh Vô Yên, vượt xa khỏi tất cả nhận thức của mọi người!
Tuy đều là Đế cấp, nhưng đối với bọn họ mà nói, họ tu hành đến cảnh giới này.
Còn đối với Lãnh Vô Yên mà nói, đó là cảnh giới tối cao chỉ có Đế cấp!
Nếu bàn về thực lực chân thật, chỉ sợ nàng đã sớm không ở cùng một cái tầng thứ với bọn họ.
Cho hắn và Trần Uẩn Đạo liên thủ, cũng vẫn không đỡ được ba kiếm kia như cũ!
- Cái gì mà chính ma cân bằng, thực là nực cười... Ma đạo có Lãnh Vô Yên trấn thủ, làm gì còn có cân bằng để nhắc tới ?
Trong lòng Minh Kính run rẩy.
Nếu không phải nàng không có hứng thú đối với thiên hạ này, sợ rằng giang sơn đã sớm đổi chủ, chính đạo đã không còn!
Lúc này, giọng nói của Lãnh Vô Yên đánh thức hắn dậy.
- Một người ba kiếm sao?
Minh Kính Thượng Nhân nhất thời hoảng loạn, lăn một vòng đứng lên:
- Không, chưa chuẩn bị xong! Lãnh chưởng môn kiếm hạ lưu nhân!
Lãnh Vô Nhai cau mày nói:
- Trần Uẩn Đạo cũng đã đỡ ba kiếm, làm sao bổn toạ có thể nặng bên này nhẹ bên kia ? Yên tâm, hắn không chết, ngươi cũng có cơ hội giống vậy.
- ...
Có cơ hội cái rắm ấy!
Cà sa của Minh Kính Thượng Nhân đều đã ướt đẫm.
Thực lực Trần Uẩn Đạo ở trên hắn, cũng vẫn bị chém thành dáng vẻ kia.
Đạo Thể tan vỡ, tinh huyết thiêu đốt, ngay cả chân phải cũng bị chém đứt... Nếu như đổi thành hắn, còn không phải là bị tươi sống chém chết sao?
- A Di Đà Phật...
Minh Kính xoa tay, tươi cười nói:
- Thực ra việc này không có quan hệ với bần tăng, là Trần chưởng môn nói muốn tới đòi lại công đạo, bần tăng cũng lo lắng xảy ra xung đột, nên lúc này mới cùng tới xem tình hình một chút. .
- Hơn nữa ngay từ đầu bần tăng đã nói, việc này tuyệt đối không có quan hệ gì với Lý thánh tử, còn khuyên Trần chưởng môn nhanh rời khỏi đây một chút.
Lãnh Vô Yên xoa cằm:
- Hả? Có thật thế không?
- Đương nhiên!
Minh Kính gật đầu như giã tỏi
Vừa nói vừa lấy quả trứng màu trắng kia ra, nói:
- Lãnh chưởng môn xem, đây chính là Trần Uẩn Đạo cho bần tăng, hắn muốn bần tăng giúp đỡ kéo khí thế lên.
- Nhưng bần tăng cương trực ghét dua nịnh, trợ lý bất trợ thân, cho nên một mực tại nói giúp Lý thánh tử.
Nói đến đây, con ngươi hắn hơi chuyển, đưa quả trứng kia tới trước mặt Lãnh Vô Yên.
Lãnh Vô Yên không hiểu nói:
- Ngươi làm như này là có ý gì ?
Minh Kính Thượng Nhân chê cười nói:
- Có lẽ hôm nay bần tăng có chỗ mạo phạm, thứ này coi như là nhận lỗi với Lý thánh tử, làm phiền Lãnh chưởng môn nhận lấy.
Tư thái đã thấp đến mức không còn gì.
Lãnh Vô Yên đưa tay nhận lấy:
- Đây là...
Tâm thần chìm vào trong đó, nhất thời bừng tỉnh:
- Hoá ra là thứ này, không nghĩ tới các ngươi còn đánh chủ ý lên thượng cổ dị tộc?
Nhìn quả trứng kia, vẻ mặt Minh Kính có chút không nỡ, nói:
- Thứ này đến từ Luân Hồi cảnh, là dị chủng vô cùng trân quý, bần tăng chỉ muốn bày tỏ sự áy náy, Lãnh chưởng môn ngàn vạn lần không nên từ chối.
- Luân Hồi cảnh ?
Lãnh Vô Yên nổi lên một tia hứng thú, căn bản không có ý từ chối, trực tiếp thu vào trong giới chỉ.
- Quả nhiên Minh Kính Thượng Nhân mười phần thành ý, chuyện này bởi vì Trần Uẩn Đạo gây lên, cũng không thể hoàn toàn trách ngươi được, đúng là ba kiếm không quá công bằng đối với ngươi.
Minh Kính nghe vậy liền vui mừng, nở nụ cười xán lạn nói:
- Lãnh chưởng môn thực sự là nhìn rõ mọi việc, đúng là bần tăng cũng là người bị hại, căn bản không có quan hệ với việc này...
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy Lãnh Vô Yên nói:
- Cho nên ngươi chỉ tiếp một kiếm là được.
- ...
Minh Kính:
- Hả?
Lãnh Vô Yên rút hắc kiếm ra:
- Ngươi chuẩn bị xong chưa ?
- ...
Khóe miệng Minh Kính Thượng Nhân co quắp một trận.
Không ngờ chuyến này hắn không chỉ đi không, mà còn đắc tội ba vị Đế cấp, hiện tại lại phải tiếp một kiếm của Lãnh Vô Yên?
Cái này gọi là đạp gì đây!
Lãnh Vô Yên ân cần nhắc nhở:
- Thượng nhân, cẩn thận đó.
- Chờ, chờ đã!
Minh Kính Thượng Nhân còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm đen nhánh đã hung hãn chém xuống!
Hắn căn bản không kịp suy tư nữa, trực tiếp ném cà sa lên không trung.
Cà sa kim tuyến màu đỏ nhanh chóng xoay tròn, trong nháy mắt huyễn hóa thành một cái Bích Lũy màu hồng, tản ra phật quang tinh thuần sáng lạng.
Oanh!
Hắc kiếm chém tới, Bích Lũy nhẹ nhàng sụp xuống
Cà sa giống như giấy dán, trực tiếp bị chém thành hai nửa ở trong không gian!
Phật quang tan biến, sa y vỡ vụn, rơi trên mặt đất giống như vải rách.
- Phốc!
Minh Kính Thượng Nhân phun ra một ngụm tiên huyết, cả người như bị trọng thương!
Cái Phật Y này là bản mệnh thánh khí của hắn, cũng là chí thánh pháp bảo của Vô Vọng Tự, không ngờ bị một kiếm của Lãnh Vô Yên trực tiếp phá hủy!
Hắc kiếm lơ lửng trên đầu hắn, sát ý tràn ra, tiên huyết từ trán lăn xuống.