Tới U La Điện đã lâu như vậy, nàng còn chưa được gặp Thẩm Thẩm lần nào.
Lý Nhiên nghe vậy có chút xấu hổ.
Vốn là định mấy ngày đưa Thẩm Nịnh đi, nhưng hắn vẫn ở trong tẩm cung không đi đâu hết, kết quả còn làm chậm trễ việc này.
Hắn xoa đầu Thẩm Nịnh cười nói:
- Bây giờ chúng ta đi có được không?. Người muốn ở kia bao lâu cũng được.
- Thật sao ? Quá tuyệt vời!
Thẩm Nịnh hưng phấn hoan hô, giơ cả hai tay lên.
Lý Nhiên cũng không chậm trễ. Trực tiếp ôm nàng xuống chân núi.
Việc này sư tôn cũng đã đồng ý rồi, không cần phải báo cáo lại.
…
Hai người đi tới núi Lạc Tuyết.
Nhìn khu nhà cổ kính trước mắt, Thẩm Nịnh đánh giá xung quanh một chút.
Lúc trước Lý Nhiên đột phá cảnh giới, làm hư cả mái đỉnh, sau mấy ngày tu sửa thì mọi thứ đã như lúc ban đầu.
- Đến rồi! đây là chỗ ở của ta.
Lý Nhiên đưa tay đẩy cửa vào.
Kết quả vừa đẩy cửa viện ra, một thân ảnh màu trắng lao nhanh như chớp về phía hắn, bên tai còn có tiếng hô của Thẩm Thẩm:
- Nhanh, nhanh bắt nó lại:
Lý Nhiên sửng sốt:
- Cái thứ gì vậy?
Lý Nhiên vừa bước qua cửa,, đã thấy trước mặt có vật gì đó màu trắng lao tới.
- Cái gì vậy?!
Hắn vội vàng bảo vệ Thẩm Nịnh, phản xạ có điều kiện hất tay một cái.
Phanh!
Một tiếng vang lên, vật màu trắng kia bị bay ra ngoài.
Mà lúc sắp nó đụng vào vách tường, gắn gượng xoay thân, lấy toàn lực bay về phía Toàn Nhi rồi rơi xuống mặt đất.
Sau khi Lý Nhiên định thần lại, cả người đều ngẩn ra.
- Đây là… Không phải là quả trứng rồng kia sao?
Hắn cứ tưởng là sủng vật của người khác nuôi, nhìn kĩ mới phát hiện đây chính là quả trứng rồng kia!
Nhưng hình dáng so với lúc trước đã to ra nhiều.
Vỏ trứng đã nát nhưng không vỡ hẳn ra.
Trên thân trứng màu trắng còn vỡ ra vài lỗ nhỏ, lộ ra bốn cái chân nho nhỏ, còn có một cái đuôi dài dài thò ra. Còn những nơi khác thì không làm sao cả.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ quái dị.
Nhìn cứ như hàng bán phẩm…
Nó ngã chổng vó nằm trên đất, bốn cái chân ngắn ra sức đạp ở trên không trung, nhưng vỏ trứng vẫn không vỡ hẳn ra, cho nên nằm nửa ngày cũng không lật người lại được.
Vất vả lắm mới lao được người đi còn thiếu một bước nữa mà lại không làm được.
- Ngao ô!
Tự nhiên bị hất một cái, quả trứng dĩ nhiên là không vui, hướng về phía kia phẫn nộ không gầm lên một tiếng.
Nhưng không biết có phải do chưa hoàn toàn thoát xác hay, tiếng gầm nghe như con thú non còn chưa mọc răng.
Hơn nữa đầu còn chưa chui ra ngoài, cho lên uy lực chả là bao.
Nó định đụng người vào tường.
Phanh!
Lý Nhiên còn chưa kịp phản ứng, nó đã dùng sức lao vào tường.
Oanh!
Toàn bộ căn phòng đều rung lên một cái.
Còn quả trứng thì bị lực bắn trở về, lảo đảo ngả nghiêng nằm trên mặt đất, nhưng vỏ trứng vẫn không tổn hại chút nào.
- Ngao ô!
Quả trứng lung la lung lay đứng dậy, đầu có chút hoa nhưng vẫn muốn lao tới tường lần nữa.
Lý Nhiên vội vàng dùng chân dẫm lên nó.
- Lão tử mới sửa phòng, ngươi không được làm hư phòng ta.
- Ô ô ô!
Quả trứng ra sức giùng giằng, sức mạnh lớn vô cùng, hắn phải dùng đến mấy phần khí lực mới có thể khống chế được quả trứng.
Lúc này quả trứng như nhận ra điều gì.
Nó lấy móng vuốt ôm lấy giày của Lý Nhiên, dò xét kêu lên:
- Ngao ngao ngao?
Lý Nhiên tuy nghe không hiểu, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được ý của nó.
Trứng rồng ý muốn nói:
- Là ngươi sao?
Lý Nhiên mơ hồ nghi ngờ hỏi:
- Ngươi biết ta?
Nghe được âm thanh của hắn, quả trứng nhất thời hưng phấn lên, khua tay múa chân kêu to:
- Ta đợi ngươi rất lâu!
Thật sự nhận thức được ta… Chẳng lẽ do lúc ấp trứng nên nhớ kỹ? Lý nhiên thấy nó không tiếp tục công kích, lúc này mới thận trọng buông chân ra, quả trứng xoay người dựng lên, cầm lấy y phục của hắn leo lên trên, động tác nhanh nhẹn linh hoạt leo đến đỉnh đầu hắn, sau đó thoả mãn nằm úp ở phía trên.
- Ngao ô
Trong âm thanh tràn ngập sự vui sướng không muốn xa rồi.
…
Lý nhiên xoa trán:
- Rốt cuộc người là rồng hay là meo? Còn có… cái bộ dạng này là có chuyện gì?
Nào có người… không đúng, nào có con Rồng nào lột xác chỉ lột một nửa.
Lý thánh tử trăm nghĩ cũng không có một lời giải thích.
Thẩm Nịnh vẻ mặt ngây ngô.
Hiển nhiên cái sinh vật kỳ quái này, đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của tiểu nha đầu.
- Thánh tử đại nhân!
Lúc này, không xa truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Lý Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Thẩm đang thở hổn hển chạy qua đây.
Một lúc sau chạy đến bên cạnh hắn, gương mặt trắng nõn đầy mồ hôi, lồng ngực trập trùng kịch liệt hô hấp, trong lúc nhất thời nói không ra hơi.
Lý Nhân nhíu mày.
Đưa tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng, cực nhanh dùng linh lực đảo qua một vòng, trấn an khí tức của nàng lại.
- Từ từ nói có chuyện gì thế?
Thẩm Thẩm hồi phục nhịp tim, kích động nói:
- Thánh tử đại nhân, cuối cùng ngài đã về! Quả trứng kia… quả trứng kia định chạy trốn!
- …
Lý Nhiên đưa tay lấy quả trứng ở trên đỉnh đầu xuống:
- Người nói là cái này?
- Ngao.
Quả trứng đạp bốn chân ngắn ngủn làm nũng, không muốn rời xa ‘Nhà mới’ của mình.
- Ách…