Đây là đại thế, Thịnh tộc cản không được, bởi vì năm đó họ cũng như vậy.
Nhưng vì biết trước kết quả nên Thịnh tộc mới không ngồi chờ chết.
Với tính cách của Thịnh Diệp, chỉ cần còn một chút khả năng cũng sẽ không từ thủ đoạn mà làm!
Bây giờ Long khí đều bị Lý Nhiên thu lại hết, Thịnh tộc lại không có động tĩnh gì… Nói đối phương không chuẩn bị gì, Lãnh Vô Yên tuyệt đối không tin.
- Ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, phải giữ bí mật việc liên quan tới Long Khí.
Lãnh Vô Yên dặn dò:
- Còn có, viết cho Lý gia một bức thư, để bọn họ chuẩn bị, không lại trở tay không kịp.
Tuy Thịnh Diệp không thể ra tay với Lý gia nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.
Lý Nhiên gật đầu:
- Đệ tử biết rồi.
Lý Gia có Lý Vô Thường trấn giữ, thực lực tuy kém Thịnh tộc, nhưng vẫn có thể bảo vệ bản thân như thường.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng.
- Ái…
Lãnh Vô Yên đang định nói gì thì bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, thấy Lý Nhiên đang cười híp mắt cúi xuống nhìn nàng.
Nhìn thấy ánh mắt kia, nàng lại thấy hoảng loạn:
- Nghịch đồ, ngươi lại muốn làm gì?
- Người nói xem?
Lý Nhiên cười cười:
- Sư tôn, vừa nãy bị Nịnh Nhi quấy rối, hiện tại chúng ta nên tiếp tục thôi?
- Hả, tiếp tục?!
Lãnh Vô Yên mặt đỏ, lắp bắp nói:
- Ngươi không được làm càn, Nịnh Nhi còn đang chờ ở ngoài…
Lời vừa nói được một nửa thì bị chặn lại.
Xạ hương từ trong lư hương nhẹ nhàng bay lên, trong không khí mùi thơm ngát thấm cả vào lòng người.
…
Bên ngoài tẩm cung của chưởng môn.
Thẩm Nịnh đứng ở một bên cửa, thần tình mong chờ ngóng nhìn xung quanh.
Người chấp sự cùng các đệ tử ở gần đó tò mò nhìn lại.
- Kia không phải là thiên tài Thẩm Nịnh à?
- Đúng, sao nàng ta đứng ở đó? Chẳng lẽ hôm nay không cần tu luyện?
- Nhìn nàng ta thật đáng yêu, muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
- Xuỵt! đừng nói nhảm! ngươi quên thân phận của nàng ta? Không muốn sống nữa?!
- Thiếu chút nữa là quên, nàng ta vẫn là đệ tử vị kia…
Đệ tử chung quanh đó thấp giọng nghị luận.
Từ sau khi thân phận ‘Lý Thiết Trụ’ bại lộ, thân phận của Thẩm Nịnh cũng không thể giấu được. Các đệ tử ở U La Điện đều biết lai lịch của nàng ta, còn biết nàng có một sư tôn chính đạo cấp Nữ Đế. Tuy chính ma là hai đạo đối lập, quan hệ giữa U La Điện và Vạn Kiếm Các còn có chút căng thẳng, nhưng đến Lãnh Vô Yên còn không nói gì, thì bọn họ có tư cách gì để nói.
Hơn nữa còn có Lý Nhiên, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều.
Dù gì thân phận này cũng phức tạp, cũng làm cho người khác có chút khiếp sợ không dám tùy tiện bàn luận.
Thẩm Nịnh cũng không phát hiện ra chuyện này.
Nàng ở Lý gia nhiều năm như vậy, đâu đâu cũng thấy mấy kẻ soi mói, cho nên bầu không khí ở đây mà nói đã là thân mật rồi.
Huống hồ không ai đến quấy rối, nàng cũng đang đứng một mình.
- Ca ca sắp về chưa?
Thẩm Nịnh hai tay quấn quýt lấy nhau nhỏ giọng lầm bầm:
- Dù gì sư tôn cũng đã nói nói, ca ca đi một lúc rồi về. Hắn sắp về chưa nhỉ?
Thế mà nửa canh giờ trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng của Lý Nhiên.
- Ca ca hôm nay định không quay lại sao?
Đang lúc nàng cúi đầu thấp xuống, tâm tình chán nản, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
- Tiểu gia hỏa này, đứng đây đợi ai?
- Ca ca!
Mắt Thẩm Nịnh phát sáng, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Lý Nhiên đang đứng trước mặt, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn nàng.
Mọi sự chán nản của Thẩm Nịnh đều biến mất sạch sẽ, cái đầu xù nhao vào lồng ngực hắn, vểnh miệng lên nói:
- Ca ca, người đi đâu, sao giờ mới về?
- Ha ha, ta…
Lý Nhiên hắng giọng một cái:
- Không có việc gì, ta chỉ đi xử lý ít chuyện thôi.
Cùng sư tôn nói chuyện yêu đương, chắc cũng được tính là việc chứ?
- À, được.
Thẩm Nịnh cũng không hỏi thêm.
Nhưng nàng đột nhiên chú ý tới cái gì, kỳ quái hỏi:
- Ca ca, ngươi đi đánh nhau với người khác à?
- Đánh nhau?
Lý Nhiên sửng sốt, nghi hoặc nói:
- Không có, sao lại hỏi vậy?
Thẩm Nịnh chỉ vào cổ hắn nói:
- Sao ở đây của ngươi lại hồng hồng? Còn giống như bị sưng?
- Bị sưng?
Lý Nhiên nhíu mày, vung tay áo lên một dòng khí cuộn lại tạo thành một chiếc gương trên không trung.
Hắn vừa nhìn thì mặt mo đỏ bừng.
Chỉ thấy trên cổ mình gần chỗ xương quai xanh, mấy khối đỏ đỏ rõ ràng.
- Trách không được vừa rồi sư tôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, quá ra cố tình thế này.
Lý Nhiên dở khóc dở cười:
- Trả thù, chính xác là trả thù.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Nịnh, hắn lúng túng gãi đầu một cái:
- Không có việc gì, không cần lo lắng, cái này… Là muỗi cắn thôi.
- …
Lòng hắn khẽ động, nhưng trên mặt như không có gì.
Lãnh Vô Yên cũng thật lớn mật, Thẩm Nịnh phát hiện còn đỡ, nếu bị mấy tôn trưởng lão chú ý tới…
Lý nhiên rùng mình một cái.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Thẩm Nịnh lúc này mới yên tâm.
Mặc dù không biết loại muỗi gì mà có thể đốt rách cả da Lý Nhiên, nhưng đối phương đã nói vậy, nàng cũng không có chút hoài nghi nào.
- Đúng rồi, ca ca…
Thẩm Nịnh có chút mong chờ dò hỏi:
- Lúc nào ta mới có thể đi gặp tỷ tỷ?