Vậy mà một lúc đột phá hai cảnh giới, người thường không thấy kinh hãi mới là lạ!
Nhớ lại con đường tu luyện của Lý Nhiên, từ kỳ Kim Đan đã bắt đầu như ngự kiếm mà phi đi.
Hai mươi tuổi lại luyện đến cuối kỳ Phân Thần?
Đừng nói là gặp, nghe còn chưa nghe thấy bao giờ!
Đối với người thường mà nói, thì chỉ cảm thán thiên phú của Lý Nhiên, nhưng với mấy đại tông môn thì lại là cảm giác lạnh sống lưng!
Mỗi khi thịnh thế tới, gông cùm xiềng xích của thiên địa lại suy yếu đi.
Linh lực càng thế sinh động, đạo tắc cũng rõ ràng hơn, tu hành giả có thể cảm thấy đại đạo một cách rõ ràng, tốc độ tu hành cũng nhanh hơn lúc trước.
Cho nên mới bảo là thiên tài bách gia xuất hiện, cục diện trăm nhà tranh ngôi đệ nhất.
Nhưng cái này cũng chẳng thể kéo lại được sự chênh lệch về thiên phú.
Trong thời thịnh thế, người có thiên phú thì lại càng thêm ưu tú, thời gian càng dài lại càng mạnh.
Có là các bậc thiên kiêu thì cũng có sự khác nhau.
Cho nên trước khi thịnh thế tới, những thiên tài phải dùng hết mọi năng lực, thiên phú và thực lực để đi trước thời đại.
Làm cho những người khác không theo kịp.
Được thế nhân xưng là ‘Người được Thánh Tuyển’.
Với tình hình trước mắt, người được Thánh tuyển lần này chắc chắn đến tám chín phần mười là Lý Nhiên.
Thịnh thế còn chưa tới, mà hắn một lúc đột phá hai cảnh giới, lại gây ra hai lần dị tượng, tốc độ tu hành thì khoa trương đến mức khó tưởng tượng.
Cái này đâu thể lấy chữ chênh lệch để hình dung.
Rõ ràng là làm nghiền nát vọng tưởng của các tông môn khác!
Hơn nữa sau lưng lại có ba vị nữ đế cùng một lão tổ Lý gia hỗ trợ, Lý Nhiên Chứng Đạo là điều nằm trong tầm tay.
Trở thành cường giả là chuyện như đinh đóng cột.
Thế mà Vạn Kiếm Các và viện Thiên Xu lại không thấy cảm giác áp lực, ngược lại là không khí vô cùng náo nhiệt nhộn nhịp.
Tuy Lý Nhiên là Thánh Tử Ma đạo, nhưng lại có mối quan hệ sâu sắc với hai tông môn chính phái này, nói là sư huynh đệ đồng môn cũng không sai là bao.
Hơn nữa Lý Nhiên là Anh Hùng của nhân tộc, đã cứu không ít đệ tử của hai tông này, điều này làm cho mọi người có ấn tượng tốt với hắn.
Trong lòng đã coi hắn như người thân của mình.
Hai vị nữ đế tâm tình vô cùng tốt.
Dịch Thanh Lam hiếm thấy tự mình truyền đạo, toàn bộ núi Bạch Vân Sơn chim hạc đua nhau kêu. Sở Linh Xuyên thì bày yến hội, xuất những món đồ quý giá ban tặng đệ tử, còn tự thưởng cho bản thân một giọt rượu.
Trừ hai tông này ra các tông môn khác thì một lời khó nói.
Thần Đạo Cung đứng mũi chịu sào.
Sau khi Trần Uẩn Đạo bị thương đến giờ đều giữ im lặng, cứ như bản thân không tồn tại, làm cho trên dưới toàn tông lo lắng không yên.
Mà lần này Lý Nhiên đột phá cùng lúc hai cảnh giới, chịu đả kích nặng nề chính là Thần Đạo Cung.
Người thì chết người thì trọng thương, đúng thật không xong.
Thân thì trọng thương mà đối thủ lại ngày càng mạnh… Các trưởng lão có chút hoảng loạn. Thậm chí có người nói Trần Uẩn Đạo đã chết, Thần Đạo Cung rớt đài không giữ nổi vinh quang ngày xưa.
Toàn bộ núi Phi Vân chìm trong bầu không khí tuyệt vọng.
Mấy tông khác thì không thảm tới vậy nhưng cũng không vui vẻ gì lắm.
Đầu tiên phải nói Sát Sinh Ngục Tông Nhật tuyên bố bế quan vô thời hạn, Bạch Tương Dạ cũng vội vã đóng tử quan mà chưa biết ngày xuất quan.
Liễu Tầm Hoan thì tích cực liên lạc với U La Điện, hy vọng có thể cho Tần Như Yên tới Bắc Địa bái tông.
Chưởng môn âm đạo Cơ Trầm Uyên thì trắng trợn tuyển nữ tu, chỉ cần tướng mạo không cần nhìn tu vi.
Không những hứa được trở thành truyền nhân của chưởng môn, mà còn được tặng ba món pháp bảo cùng tiền tài!
Đãi ngộ cũng coi như hậu hĩnh.
Nhưng đám người tu lại kiêng kỵ sợ U La Điện ghi hận, người ghi danh ngày một ít, có ghi danh thì nhan sắc cũng chả ra làm sao.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ giới tu hành đều phong vân cuồn cuộn!
So với bọn họ thì Hoàng triều Thịnh tộc mới là kẻ khó chịu nhất.
Chưa tính việc mấy trăm năm trước vì sợ lúc Long ấn suy yếu mà đã bắt đầu bài bố mọi chuyện để mong ổn định giang sơn.
Thậm chí còn không tiếc công gọi Thái Tổ đang ngủ say dậy, dùng lò luyện chân ngôn tạm thời thu giữ Long Khí.
Long khí đã mong manh, thu bao lâu mới được một ít vậy mà còn bị người ta lấy đi!
Mà tất cả là do Lý Nhiên cùng lúc đột phá hai cảnh giới gây ra…
Thành Vô Ương, phủ nhà Lý gia.
Trong bí cảnh, Lý Đạo Duyên và Lý Vô Thượng đang ngồi ở trong lương đình, trên bàn là hương trà phiêu diêu.
- Lão tổ, người kêu ta qua đây là có việc gì phân phó?
Nhìn cảnh tượng xung quanh, Lý Đạo Duyên có chút kinh ngạc.
Thân là gia chủ của Lý gia, nhưng hắn lại có rất ít cơ hội để gặp Lý Vô Thường, chứ đừng nói tới việc được vào bí cảnh này.
Kể cả gia tộc có chuyện gấp, cũng phải gõ chuông xin phép đối phương mới có thể vào được, ai giống như Lý Nhiên thích vào thì vào thích ra thì ra. Hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
Lý Vô Thường đặt chén trà xuống, bất đắc dĩ nói:
- Ngoại trừ việc của đứa cháu yêu ra thì còn vì cái gì?
- Nhiên Nhi?
Lý Đạo Duyên nhíu mày:
- Tiểu tử này gần đây lại gây ra việc gì rồi?