Trứng rồng này tuy không coi ai ra gì nhưng cũng không phải là một tên não tàn, trước kia sau khi biết được thực lực của Lãnh Vô Yên. Đến nay cũng không dám tới gần phạm vi La Sát đỉnh. Bây giờ cẩn thận đề phòng Tôn trưởng lão như vậy...
Người biết thời thế là tuấn long a!
Lý Nhiên gật đầu nói:
- Ngược lại ngươi đừng nghĩ báo thù là được, thân phận Tôn trưởng lão tương đối đặc thù, về sau ngươi gặp nàng thì cứ ẩn núp đi.
Trứng rồng dùng móng vuốt nhỏ chống nạnh, rầm rì nói:
- Ồ hống. (ta không sợ, dù sao đã có ngươi bảo hộ ta.)
- ...
Nhìn dáng ỷ thế người của nó, Lý Nhiên nhất thời có chút không nói nên lời.
Người trước người sau hai mặt, mình rốt cuộc nuôi cái thứ gì vậy?
- Thánh Tử đại nhân!
Ngay khi Lý Nhiên dự định dẫn nó đi thêm hai vòng, cách đó không xa truyền đến một giọng nói quen thuộc, ngay sau đó một làn gió thơm trực tiếp va vào trong ngực của hắn.
Hai tay Lộc Hân Nhiên ôm thật chặt hắn, khuôn mặt tựa ở trên lồng ngực của hắn, si ngốc nói:
- Thánh Tử đại nhân. Đã lâu không gặp, người ta rất nhớ ngươi ~
- ...
Lý Nhiên giật chân mày một cái.
Dường như mỗi lần nhìn thấy nàng đều là cái dạng này...
Vừa mới chuẩn bị đưa tay đẩy nàng ra, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gào thét phẫn nộ.
- Hống!
Một cỗ Long Uy bí ẩn tràn ra khiến người ta có chút lạnh cả sống lưng.
Chỉ thấy tứ chi của trứng rồng nắm lấy mặt đất, mây mù màu trắng tràn ra theo khe hở trong xác trứng, chỗ hai cái lỗ thủng của đôi mắt xuyên suốt ra ánh sáng màu tím.
Nồng nặc uy áp, hầu như tràn đầy cả ngọn núi!
Một bên trong bóng tối, Tôn trưởng lão nhìn một màn này, trong mắt khó che giấu kinh ngạc:
- Mây mù bốc lên, khí tím hóa rồng...Ấu Long này chưa ấp xong đã có thể tản mát ra khí Chân Long?!
- Đây không khỏi cũng quá khoa trương đi!
- Còn nữa, Long Tộc từ trước đến nay kiêu căng khó thuần, tại sao lại nghe theo lời của Thánh Tử như vậy?
Tôn trưởng lão vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Lý Nhiên, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
- Thánh Tử thật đúng là quá thần bí, cũng có thể sản sinh quan hệ với Thượng Cổ Di Tộc, nhớ năm đó...
Nàng lắc đầu, âm thầm thở dài...
Cuối cùng liếc mắt nhìn Lý Nhiên, sau đó chắp tay sau lưng xoay người bỏ đi.
...
Nhìn sinh vật kỳ quái trước mắt, tiếng nói của Lộc Hân Nhiên không khỏi có chút căng lên.
- Thánh Tử đại nhân, đây là...Thứ gì?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Ta nuôi sủng vật.
Trứng rồng phẫn nộ nhìn nàng chằm chằm:
- Hống hống hống! (buông tay ngươi ra, con kiến hôi thấp kém!)
Lộc Hân Nhiên gãi đầu một cái:
- Thánh Tử đại nhân, dường như nó có thành kiến với ta?
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Ngươi còn không buông tay, thì không phải là có thành kiến đơn giản như vậy đâu.
- Hả?
Lộc Hân Nhiên nghe vậy sửng sốt:
- Chẳng lẽ sủng vật này còn có thể hiểu biết hay sao?
Nàng buông Lý Nhiên ra, thận trọng đi tới, chào hỏi:
- Xin chào, ta là Lộc Hân Nhiên, là sư muội của Thánh Tử đại nhân.
Trứng rồng cũng không có phản ứng lại nàng mà là chắn giữa hai người, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Xem bộ dáng là không cho phép nàng gần Lý Nhiên nửa bước.
Lộc Hân Nhiên thử muốn đụng vào nó, kết quả trứng rồng phản ứng rất kịch liệt, nếu không phải là Lý Nhiên dùng Khổn Tiên Thằng kéo lại, phỏng chừng cũng đã sớm nhào qua.
Loại này sinh vật hạ tiện này sao xứng đụng vào thân thể cao quý của nó?
Nghe cái tiếng gào kinh người kia, Lộc Hân Nhiên cũng không dám có động tác gì nữa.
- Thánh Tử đại nhân, tính khí sủng vật của ngươi hình như không tốt lắm.
- Hống!
- ...
Cuối cùng dưới canh phòng nghiêm ngặt tử thủ của trứng rồng, nàng bỏ qua ý tưởng tiếp xúc với Lý Nhiên, không thể không duy trì khoảng cách một mét trở lên.
Nhìn tạo hình kỳ quái của quả trứng, Lộc Hân Nhiên có chút mê man.
Đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
Thoạt nhìn giống như là một quả trứng dài có bốn cái chân...Hơn nữa tứ chi còn có những miếng vảy dài mỏng. Tản ra ánh sáng thần thánh và cao quý. Thoạt nhìn quá siêu phàm.
- Đoán chừng là yêu tộc thượng cổ nào đó?
Lộc Hân Nhiên lắc đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nàng nhìn Lý Nhiên, dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái.
Lý Nhiên cau mày:
- Ngươi nhìn trừng trừng ta làm gì?
- Ta...
Gò má Lộc Hân Nhiên ửng đỏ, muốn nói lại thôi.
Lý Nhiên nói ra:
- Có gì cứ nói thẳng.
- Được rồi...
Lộc Hân Nhiên do dự một chút, sau đó đỏ mặt nhăn nhó nói:
- Thánh Tử đại nhân, ngài và A Thấm tỷ tỷ...Tiến hành đến mức nào rồi?
Lý Nhiên:
- ...
- Ngươi nói cái gì?
Lý Nhiên nguấy nguấy lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.
Lộc Hân Nhiên xoắn xuýt ngón tay, nhăn nhó nói:
- Ngươi và A Thấm tỷ tỷ, đến cùng tiến hành đến mức nào rồi nha, có hay không...
Đông!
Lý Nhiên ra một quyền đập vào đầu nàng, tức giận nói:
- Cái kia có quan hệ gì với ngươi? Ngươi còn lắm chuyện nhỉ?
Nha đầu kia dường như có bệnh nặng.
Loại chuyện như vậy cũng có thể hỏi?
Lại nói chuyện của hắn và A Thấm, lúc nào đến phiên nàng tới nghe?
- Ngao ô!
Trứng rồng nhìn thấy cảnh này, vui vẻ vỗ tay.