Nói được nửa câu, nàng đột nhiên dừng lại, trên mặt xẹt qua một tia hồi ức, sau đó lắc đầu thở dài:
- Quên đi, chuyện đã qua cũng không nhắc lại. Được rồi, ở nơi này trước khi ấp trứng xong, Thánh Tử tốt nhất không nên mang nó rời khỏi tông, miễn cho đưa tới tai bay vạ gió.
Sau khi dặn dò một tiếng liền trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, chân mày Lý Nhiên nhíu sâu hơn.
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm giác Tôn trưởng lão này càng ngày càng thần bí.
Chờ đến lúc khí tức Tôn trưởng lão hoàn toàn biến mất thì không khí căng thẳng của trứng rồng rốt cuộc cũng tiêu tán.
Lý Nhiên nghi ngờ hỏi:
- Ngươi biết Tôn trưởng lão?
Trứng rồng:
- Hống. (không biết. )
Lý Nhiên lại hỏi:
- Vậy sao ngươi thấy nàng giống như nhìn thấy địch nhân?
Trước đây khi trứng rồng gặp phải những người khác, đều là giống nhau, dù cho trước mặt Lãnh Vô Yên không có xuất thủ cũng không coi đối phương ra gì.
Làm sao hết lần này tới lần khác lại có thái độ đặc biệt với Tôn trưởng lão như vậy?
Long Đản trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng nói:
- Ngao ô, ngao ô. (Trên người nàng có mùi máu rồng)
Lý Nhiên ngây ngẩn cả người:
- Ngươi nói cái gì?
Tiếng của quả trứng trầm thấp:
- Hống hống hống! (Nàng là Thí Long giả, nàng từng giết rồng!)
- Tôn trưởng lão, từng giết rồng?!
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói có chút căng lên.
Đáp án này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Rồng là Yêu Tộc siêu cấp xưa nhất, ở thời kỳ Thượng Cổ cũng đã im hơi lặng tiếng, tuy để lại bộ phận Di Tộc, nhưng cho tới bây giờ chỉ là nghe nói chứ chưa từng xuất hiện trước mắt người đời.
Quả trứng rồng này là Trần Uẩn Đạo lấy từ Luân Hồi Kính.
Mà Tôn trưởng lão chẳng bao giờ xuất thủ trước mặt mọi người lại còn tự tay giết rồng?
- Hèn gì nàng quen thuộc đối với Long Tộc như vậy, không ngờ có lịch sử như thế.
Ánh mắt Lý Nhiên sáng rỡ:
- Cảm giác trên người Tôn trưởng lão có không ít bí mật chứ, xem ra tìm cơ hội hỏi sư tôn một chút.
Lúc này, hắn nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn về phía trứng rồng:
- Đúng rồi, ngươi không định tìm Tôn trưởng lão báo thù chứ?
Một là quả trứng chính mình nuôi, một là Đại Trưởng Lão tông môn, lỡ như đánh nhau có lẽ rất náo nhiệt!
Lý Nhiên làm sao cũng không ngờ, Tôn trưởng lão lại là Thí Long giả!
Long Tộc là yêu tộc thượng cổ, là tồn tại siêu nhiên chiếm giữ trên cửu tiêu trong truyền thuyết, chính Lãnh Vô Yên cũng từng nói qua. Nó là bá chủ chân chính của thương khung!
Từ trong thái độ trứng rồng cũng có thể nhìn ra chút đầu mối.
Nó chỉ là một con rồng con chưa nở hoàn toàn, cũng không có bày ra thực lực chân chính mà đã kiêu ngạo đến tình trạng trong mắt không người rồi.
Coi như Đại Năng đỉnh cấp Độ Kiếp tột cùng, ở trong miệng nó chẳng qua cũng là 'Con kiến hôi' mà thôi.
Cái kiêu ngạo kia giấu sâu ở trong huyết mạch, đã không biết truyền thừa trùng điệp bao nhiêu vạn năm.
Nhưng loại sinh vật cuồng vọng tới cực điểm này, thế mà cũng sẽ có lúc biết sợ?
- Giết rồng?
Lý Nhiên hơi nhíu mày.
Tôn trưởng lão còn có hành động vĩ đại như vậy!
Lúc đó đến cùng chuyện gì xảy ra ?
Nữ nhân này trong truyền thuyết có thể đấu với cấp Đế mà không bị thua, rốt cuộc cường đại đến trình độ nào?
Trong lòng hắn đột nhiên tò mò đối với'Lão bà bà' này.
Lúc này, Lý Nhiên nghĩ tới điều gì, hắn cúi đầu nhìn về phía trứng rồng:
- Ngươi sẽ không định trả thù Tôn trưởng lão chứ?
Hắn hiểu khá rõ tính cách của quả trứng này.
Đột nhiên gặp kẻ thù đã từng giết qua đồng tộc, hơn nữa còn là 'một dạng tồn tại con kiến hôi' trong mắt nó. Với cá tính cuồng vọng nó, chưa biết chừng làm ra chuyện gì.
Một cái là sủng vật chính mình nuôi, một cái là Đại Trưởng Lão tông môn, nếu thật sự phát sinh xung đột, vậy coi như náo nhiệt!
Lý Nhiên tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng phản ứng của trứng rồng lại ngoài dự liệu của hắn.
Chỉ thấy nó cào cào móng vuốt nhỏ, nói:
- Ẩu hống graooo graooo, gào khóc a ô! (có thể bị con kiến hôi giết chết là sỉ nhục của Long Tộc, tử vong là kết cục tốt nhất của bọn họ!)
- ??
Lý Nhiên gãi đầu một cái.
Phản ứng này không khỏi cũng quá lạnh lùng a!
Hắn nhịn không được hỏi tới:
- Dù sao đó cũng là đồng loại của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy phẫn nộ chút nào?
Trứng rồng:
- Ngao ngao ah hống! (Long Tộc đã từng giết người, dựa vào cái gì người không thể giết rồng? Người yếu không có tư cách oán trách.)
Nghe thế, Lý Nhiên đại khái hiểu.
Cũng không phải là Long Tộc quan niệm đơn bạc, mà cái bọn họ theo đuổi là lực lượng tuyệt đối, thờ phụng luật rừng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.
Có thể bị 'Con kiến hôi' giết chết, chỉ có thể nói rõ tự thân quá mức yếu ớt, không có tư cách nhận được sự đồng tình.
- Không ngờ cái tên này thoạt nhìn ngốc nghếch mà trong xương còn là một con người rắn rỏi máu lạnh.
Lý Nhiên buồn cười lắc đầu.
Lúc này, chỉ nghe trứng rồng lại nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Graooo graooo ngao ô...(chủ yếu hiện tại ta vẫn không đánh thắng nàng, mạo muội động thủ cũng chỉ là tặng đầu cho người ta...)
- ...
Lý Nhiên xoa xoa lông mày.
Được. Nói cho cùng vẫn là sợ thôi!
Kỳ thực ngẫm lại cũng có lý thật.