Nhớ tới lúc Thánh Tử nhìn về phía Thẩm Thấm, ánh mắt vô cùng dịu dàng, trong lòng nàng có chút chua chát, đột nhiên hơi hối hận khi tặng bí tịch cho Thẩm Thấm.
Đúng lúc này, nàng chợt liếc thấy một dáng người mạnh mẽ rắn rỏi.
Sau khi sửng sốt một chút bỗng nhiên đứng dậy.
- Thánh Tử đại nhân!
Lý Nhiên dắt trứng rồng đi dạo quanh Lạc Tuyết sơn.
Trứng rồng dù đầy tò mò đối với thế giới xung quanh mình nhưng dưới sự kiểm soát của Lý Nhiên, ngược lại cũng coi như thành thật, không gây ra động tĩnh quá lớn.
Mỗi khi nó nhìn thấy gì mới mẻ vui thích, khi muốn phi thân nhào qua sẽ bị Lý Nhiên dùng Khổn Tiên Thằng kéo xuống.
Cảm giác thật đúng là không khác gì giữ chó cả.
- Tốt nhất ngươi khép nép một chút, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không... Sau này ngươi đừng mong đi ra ngoài. Nhìn các đệ tử cách đó không xa, Lý Nhiên thấp giọng uy hiếp.
- Ô ô ~
Trứng rồng kêu một hồi nức nở ủy khuất.
Hình như là đang nói, chính mình còn chưa đủ ngoan ngoãn hay sao?
Đúng lúc này, nó đột nhiên dừng bước, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cách đó không xa, trong giọng truyền ra từng đợt gầm nhẹ trầm thấp.
Quả trứng như gặp phải đại địch.
- Sao vậy?
Lý Nhiên sửng sốt một chút, theo tầm mắt của nó ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa một bóng người đang chậm rãi đi tới.
Đó là một lão bà vóc người gầy nhỏ, trên người mặc áo bào đen thùng thình khiến thân hình nhỏ bé càng thêm gầy yếu đi.
Đại Trưởng Lão U La Điện, Tôn Vị.
Lý Nhiên không khỏi có chút kỳ quái.
Cái trứng rồng này tâm cao khí ngạo, vẫn nhìn nhân tộc như con kiến hôi, làm sao Tôn trưởng lão lại khiến nó như lâm đại địch?
Tôn trưởng lão đi tới trước mặt hắn, gật đầu nói:
- Thánh Tử, đã lâu không gặp.
- Tham kiến Tôn trưởng lão.
Lý Nhiên cũng thăm hỏi một tiếng.
Tôn trưởng lão quan tâm dò hỏi:
- Mới đây ngươi liên tục đột phá hai cái cảnh giới, trở thành Phân Thần đỉnh phong trẻ tuổi nhất Hạo Thổ, không biết gần đây củng cố cảnh giới như thế nào?
Hiện tại hắn là vật biểu tượng của tông môn.
Lần trước lúc đột phá gây ra động tĩnh quá lớn.
Không chỉ làm các trưởng lão tông môn sợ hết hồn, còn kinh động vô số Đại Năng, dẫn đến thế lực khắp nơi dòm ngó.
Đối với lần này, Tôn trưởng lão cũng không có tận lực giấu diếm cái gì.
Mặc dù dưới ảnh hưởng của Lý Nhiên, nàng đã không còn quá cố chấp đối với địa vị tông môn, nhưng loại chuyện có thể cho tông môn dát vàng trên mặt thì cớ sao không làm?
Mà Lý Nhiên cũng triệt để nổi tiếng là đệ nhất thiên tài Hạo Thổ, thành nhân vật đại biểu cho toàn bộ U La Điện.
Ngoại trừ chưởng môn Lãnh Vô Yên, đó chính là Thánh Tử Lý Nhiên!
Đây cũng là ý kiến của Tôn trưởng lão.
Cường giả, chính là tiếp thu truy sùng của người khác.
Lý Nhiên cũng đã định trước sẽ trở thành tồn tại mạnh nhất, kế đó là Lãnh Vô Yên, dẫn dắt tông môn trở nên cường thịnh!
Vì vậy Tôn trưởng lão đặc biệt quan tâm hắn.
Lý Nhiên lắc đầu, trả lời:
- Không có vấn đề gì, được sư phụ trợ giúp, trên cơ bản xem như là ổn định.
Kỳ thực có Đoạt Thiên Công tồn tại, cảnh giới của hắn vẫn rất ổn. Căn bản không cần những người khác trợ giúp.
Thế nhưng không nói như vậy, về sau làm sao có thể chạy đến tẩm cung?
Tôn trưởng lão gật đầu:
- Vậy là tốt rồi... Hở?
Nàng chú ý tới trứng rồng quỳ rạp một bên trên mặt đất, chân mày hơi nhíu lại:
- Đây là...
- Hống!
Trứng rồng gầm nhẹ một tiếng, thân thể bất giác lui về phía sau.
Lý Nhiên có thể cảm giác được, trong tiếng gầm của nó có cảnh giác, có uy hiếp, còn có một tia ngưng trọng khi đối mặt cường địch.
Đây là trạng thái hắn chưa từng thấy qua.
Tôn trưởng lão quan sát trứng rồng một hồi, thần sắc trong mắt càng phát ra khiếp sợ, kinh hô:
- Thánh Tử, thứ này ngươi có được từ đâu?
- Ngươi nói nó?
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Trùng hợp nhặt về, thấy nó cũng có linh tính nên coi như tiểu sủng vật nuôi.
- Nhặt về? Tiểu sủng vật?
Sắc mặt Tôn trưởng lão ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Hạo Thổ từ khi nào cũng có thể nhặt được... Khụ, vận khí Thánh Tử thật đúng là tốt.
Rất hiển nhiên, nàng biết đây là cái gì, cũng nghe ra đối phương không nói thật nhưng nàng không vạch trần mà thôi.
Nhìn Lý Nhiên dùng dây thừng dắt nó mà nó còn không hề có ý phản kháng, điều này làm cho đáy mắt Tôn trưởng lão lướt qua vẻ kinh ngạc.
- Điều này sao có thể? Cái chủng loại tố chất kiêu căng khó thuần, tại sao lại nghe lời của Thánh Tử như vậy?
Nàng không thể nào hiểu được.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trạng thái của thứ này có chút kỳ quái a, lão thân còn chưa từng thấy qua ấp trứng chỉ ấp một nửa. Tôn trưởng lão có chút nghi hoặc.
Lý Nhiên nhún nhún vai:
- Có lẽ là vỏ trứng quá cứng.
- Có thể.
Tôn trưởng lão gật đầu nói:
- Theo lý mà nói, quá trình ấp trứng càng gian nan thì thực lực thường thường càng mạnh mẽ. Xem ra thứ này rất bất phàm.
- Vỏ đã nát, nó vẫn còn sống, vậy tất nhiên là biết ấp trứng đi ra, hiện tại chỉ cần kiên trì chờ đợi là được.
Nói xong lại cảm thán một tiếng:
- Vận khí Thánh Tử thật tốt!
Lý Nhiên hơi nhíu chân mày:
- Tôn trưởng lão dường như hiểu rất rõ thứ này?
- Đó là đương nhiên, lão thân là...