Lãnh Vô Yên cau chân mày lại:
- Thịnh Diệp đang có ý đồ gì?
Bất kể nói thế nào, Thịnh Diệp cũng là Nhân Hoàng đương thời, là hoàng tộc đúng nghĩa.
Sao lại làm loại chuyện tự hạ thân phận như vậy?
Sai khiến hai nữ nhi ruột thịt viết thư tình cho Lý Nhiên, còn trực tiếp đưa đến U La Điện?
Việc này cũng quá bất hợp lý đi!
Lý Nhiên nói:
- Nghe ý của cha ta, Thịnh Diệp gấp rút như vậy, khả năng cao nhất là có quan hệ với chuyện Long khóa buông lỏng.
- Không phải dường như.
Lãnh Vô Yên suy tư trong chốc lát rồi nói:
- Tuyệt đối là vì việc này.
- Tính ổn định của Long ấn càng ngày càng kém, đừng xem hiện tại Thịnh Diệp vẫn là Nhân Hoàng, đợi đến ngày nào đó Long Khí tan hết, đại thế thiên địa sẽ trực tiếp nhấc hắn xuống khỏi hoàng vị!
Thịnh tộc vốn dĩ đều lên chức như thế.
Đối với hậu quả khi Long Khí tiêu tán, bọn họ rõ ràng hơn ai hết.
Lý Nhiên không hiểu nói:
- Có thể coi là như vậy, tại sao hắn phải gặp ta?
Lãnh Vô Yên nói:
- Bổn tọa suy đoán, bọn họ chắc là biết chuyện ngươi có thể hấp thu Long Khí.
- Cái gì?!
Lý Nhiên giật nảy mình! Tuy chính hắn cũng sớm có phỏng đoán, nhưng lời này từ Lãnh Vô Yên miệng nói ra vẫn khiến hắn kinh ngạc một chút.
Sau đó hắn nhăn mày lại:
- Không đúng, sau khi hấp thu Long Khí ta không hề rời khỏi tông môn, chỉ có một mình sư tôn biết việc này...
- Chẳng lẽ Thịnh Diệp cũng có thể kiểm soát Long Khí hay sao?
Bằng không đối phương làm sao mà biết được?
- Thịnh Diệp?
Lãnh Vô Yên cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Không có khả năng, hắn không có bản lãnh kia.
Thịnh Diệp đắm chìm trong quyền thế, một mực luồn cúi nhiều năm như vậy, tu hành không tiến thêm chút nào, chứ đừng nói kiểm soát Long Khí.
Lý Nhiên nghe vậy càng thêm khó hiểu:
- Nếu như không phải...
Lãnh Vô Yên tiếp tục nói:
- Thịnh Diệp làm không được, nhưng không có nghĩa là Thịnh Hiển làm không được.
- Thịnh Hiển?
Lý Nhiên kinh ngạc:
- Sư tôn nói là đây là năng lực của Vô Thượng Hoàng?
Lãnh Vô Yên gật đầu:
- Lần trước Long khóa buông lỏng, giang sơn sụp đổ, thế lực Trung Thổ trục lợi khắp nơi, Thịnh tộc vốn không phải là mạnh nhất.
- Nhưng cuối cùng lực lượng mới xuất hiện, lấy nhỏ thắng lớn, quét ngang tất cả thế lực, cường thế làm chủ hoàng thành.
- Ngay lúc đó Thịnh tộc có thiên thời địa lợi nhân hòa, giống như đỡ được đại thế thiên địa, hầu như không tốn sức chút nào trở thành người thắng cuối cùng.
- Ngươi cảm thấy đây là vì cái gì?
Lý Nhiên phản ứng kịp, cau mày nói:
- Thịnh tộc có biện pháp khống chế Long Khí?
- Tám chín phần mười là như thế.
Ánh mắt Lãnh Vô Yên có chút trêu tức:
- Thịnh Hiển nghĩ hết biện pháp trì hoãn tuổi thọ, phỏng chừng chính là chờ thịnh thế lần này. Vì giang sơn Thịnh tộc, thật đúng là khổ tâm lao lực a!
- Trì hoãn tuổi thọ...
Lý Nhiên trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói:
- Thật sự có người có thể sống lâu như thế?
- Có thể là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nguyện ý trả giá ngang hàng đại giới.
Ánh mắt Lãnh Vô Yên yên tĩnh, con ngươi trong trẻo lạnh lùng dường như xuyên thấu hư không.
- Đại giới?
Lý Nhiên hơi ngạc nhiên.
Từ thịnh thế lần trước vẫn sống đến thịnh thế lần này, đã trải qua thời gian lâu đến chừng nào?
Phải trả giá bao nhiêu mới có thể làm tới mức này?
Lãnh Vô Yên nói:
- Tử vong là quy luật không sinh linh nào chạy trốn được, chỉ cần vẫn còn ở trong thiên địa này, mặc kệ cảnh giới cao bao nhiêu, mặc kệ là chủng tộc cường đại bực nào, cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh hóa thành bụi bặm.
- Dù cho cấp Đế cũng không ngoại lệ.
- Thịnh Hiển sớm chết rồi, tuy có thể thông qua một ít bí dược có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng thời gian kéo dài cũng hết sức có hạn, mới có thể sống đến bây giờ.
- Hắn đến nay vẫn chưa chết, vậy cũng chỉ có một phương pháp có thể làm được...
Lý Nhiên hiếu kỳ nói:
- Phương pháp gì?
Lãnh Vô Yên thản nhiên nói:
- Ngủ say.
- Hả?
Lý Nhiên nghe vậy kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy?
Chỉ cần ngủ một giấc là có thể vượt qua thời gian dài đằng đẵng, chứng kiến thế giới mấy nghìn năm sau?
Đây không khỏi cũng quá đơn giản đi!
- Đơn giản?
Lãnh Vô Yên lắc đầu:
- Bổn tọa nói ngủ say, không phải kiểu ngươi hiểu đơn giản như vậy.
- Thay vì nói là ngủ say, không bằng dùng phong ấn để hình dung sẽ đúng hơn.
- Muốn đông tuổi thọ lại, trì hoãn thời hạn cái chết đến, biện pháp duy nhất chính là triệt để phong ấn thân thể, chặt đứt toàn bộ liên hệ tự thân với đại đạo. Như vậy trong cảm ứng thiên địa, người này đã biến mất rồi, tự nhiên cũng thoát khỏi tử vong luân hồi.
- Nhưng hậu quả của việc làm như vậy chính là ý thức sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối.
- Không thể hành động, không thể suy nghĩ, không thể tu hành, không có cảm giác của ngũ quan, cũng không có ánh sáng, chỉ có một dạng cô tịch hắc ám.
- Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể bảo trì ý thức thanh tỉnh...Từng giây từng phút đều là dày vò, huống chi phải bảo trì trạng thái này mấy nghìn năm?
- Đây là hình phạt còn tàn khốc hơn cái chết!
Nghe lời nàng nói, tiếng nói Lý Nhiên có chút căng lên.
Loại cảm giác này đại khái tương tự với 'Phòng tối giam cầm'