Tên nghịch đồ này chỉ cần vừa rời khỏi tông môn, bên người sẽ luôn có thêm mấy người phụ nhân.
Thực sự là quá hoang đường!
Lý Nhiên gãi đầu, lúng túng nói:
- Kỳ thực cũng không tính là thông đồng, chỉ là cơ duyên xảo hợp...
- Lần một lần hai có thể nói là vừa khéo, bên cạnh ngươi có bao nhiêu thiếu nữ rồi hả? Ngươi dám nói tất cả đều là vừa khéo?
Lãnh Vô Yên tức giận nói:
- Dù là thoại bản cũng không dám biên như thế chứ?
- ...
Lý Nhiên không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể giải thích.
Lãnh Vô Yên hằm hằm trừng mắt liếc hắn một cái:
- Chờ một chút bổn tọa sẽ tính sổ với ngươi!
Nàng cất phong thư thứ nhất, ánh mắt nhìn về phong thư khác.
Chỉ nhìn thoáng qua, biểu tình cả người cứng ngắc lần nữa.
«Lý thánh tử, bổn cung nhớ ngươi, chừng nào ngươi trở về...Bổn cung ở Vô Ương Thành chờ ngươi.»
Lãnh Vô Yên trầm mặc một lát, trầm giọng nói:
- Cái này, là ai?
Lý Nhiên ủ rũ, tựa như nhận mệnh trả lời:
- Giao Long công chúa, Thịnh Tri Hạ.
- Cùng Cẩm Vân công chúa kia là...
- Chị em ruột.
- ...
Ầm!
Cả tòa Lạc Tuyết sơn đều rung động, các đệ tử bị chấn động té lăn trên đất, tuyết đọng trực tiếp cuốn ngược bay lên trời.
- Nghịch, đồ!!
Oanh!
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả tòa Lạc Tuyết sơn đều lắc lư, nhóm đệ tử có chút đứng không vững.
Thậm chí một số kẻ không đủ tu vi, trực tiếp té xuống đất.
Mọi người hoảng sợ nhìn về hướng xảy ra tiếng nổ. Chỉ thấy tuyết đọng trên đỉnh núi bị lực lượng vô hình cuồn cuộn nổi lên tạo thành một cơn lốc xoáy mãnh liệt, bao lấy nàng và Lý Nhiên bên trong, những người khác căn bản không thấy rõ trong đó xảy ra chuyện gì.
- Đây là thế nào?
- Không rõ lắm, hình như chưởng môn đột nhiên nổi giận.
- Nổi giận? Không phải mới vừa rồi vẫn vừa nói vừa cười với Thánh Tử sao?
- Ta cũng không biết, ta cũng không dám hỏi a!
Các đệ tử nhìn về phía cơn lốc, trong lòng rất băn khoăn hồi hộp nhưng không ai dám rời đi.
Lý Nhiên hiện tại rất khó chịu.
Hắn ở trung tâm vòng xoáy, chung quanh là bão táp tuôn ra, nhưng người bên cạnh hắn lại vô cùng bình tĩnh, ngay cả góc áo cũng không động đậy.
Nhìn thấy mặt Lãnh Vô Yên không cảm xúc, hắn biết lúc này xảy ra đại sự!
Sư tôn biết hắn có không ít nữ nhân.
Nhưng cái này không đại biểu cho phép có thư tình gửi đến tông môn!
Trong mắt của nàng, đây là khiêu khích trắng trợn!
Huống chi người viết ra hai phong thư này là nữ nhi ruột thịt của Thịnh Diệp, hơn nữa còn là tỷ muội!
Đây quả thực là đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nàng!
Lãnh Vô Yên vung vẩy thư tín trong tay, lạnh lùng nói:
- Nghịch đồ, ngươi còn gì để nói?
Nhìn biểu tình lạnh như băng của nàng, Lý Nhiên xoắn chặt lông mày, hoảng hốt vội nói:
- Sư tôn, không phải như ngươi nghĩ.
- Không phải như bổn tọa nghĩ?
Lãnh Vô Yên cười lạnh một tiếng:
- Tốt, vậy ngươi nói xem, rốt cuộc các ngươi có quan hệ ra sao đối phương mới có thể gửi thư tình đến tông môn!
...
Trong lòng Lý Nhiên sắp chém Thịnh Diệp thành muôn mảnh!
Trong đầu tên này chứa thứ gì mới có thể nghĩ ra loại chủ ý này?
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói:
- Còn có một phong thơ khác, sư tôn xem qua hẳn sẽ biết.
- Hử?
Lãnh Vô Yên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía một phong thư cuối cùng trong tay.
Chẳng lẽ là thật có ẩn tình khác?
Nàng rút ra giấy viết thư, mới nhìn thoáng qua, cả người xém chút bị tức chết.
Chỉ thấy đầy lá thơ đều là 'Phu quân', 'Nhớ ngươi', 'Yêu ngươi hôn', cách dùng từ so với hai lá thư tình trước còn lộ liễu hơn, tình yêu nồng nặc như sắp sửa tràn ra!
- Ngươi bảo bổn tọa nhìn chính là cái này?
Lãnh Vô Yên dựng thẳng mày liễu, ánh mắt hầu như muốn phun ra lửa:
- Nghịch đồ, chẳng lẽ ngươi muốn làm bổn tọa tức chết hay sao?!
Mặc dù biết Tiêu Thanh Ca là vị hôn thê của hắn, nhưng ban ngày ban mặt như thế, không khỏi cũng quá kiêu ngạo a!
- Khụ khụ...
Lý Nhiên nhức đầu, lúng túng nói:
- Phía trước có thể tạm thời bỏ qua, sư tôn chủ yếu nhìn phần phía sau.
Được, như vậy sẽ nhìn một chút, các ngươi đến cùng đang làm trò gì! Lãnh Vô Yên mạnh mẽ đè nén lửa giận, tiếp tục lật ra phía sau nhìn lại.
Khi thấy nửa đoạn sau của phong thơ, biểu cảm hơi sững sờ.
Càng xem đến phần sau, chân mày càng nhíu chặt.
- Thì ra là có chuyện như vậy?
Nhìn xong một chữ cuối cùng, nàng rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Nàng làm sao cũng không ngờ chuyện này thực sự có ẩn tình khác.
Thư tình này lại là Thịnh Diệp sai các nàng viết, mục đích đúng là muốn Lý Nhiên đi Vô Ương Thành một chuyến.
Hơn nữa Vô Thượng Hoàng Thịnh Hiển cũng 'Khởi tử hoàn sinh', còn đích thân đi đến Lý gia.
Lý Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Sư tôn đã nhìn rõ rồi?
- Ừm...
Lãnh Vô Yên hơi đỏ mặt.
Vừa rồi tức giận như vậy, không ngờ thật sự trách lầm hắn, điều này làm cho nàng ít nhiều có chút xấu hổ.
Nàng hắng giọng một cái:
- Loại chuyện như vậy sao ngươi không nói sớm?
- Thật ra ta muốn nói nhưng sư tôn cũng không cho ta cơ hội nói chuyện...Hơn nữa ta cũng vừa mới biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Lý Nhiên buông tay nói:
- Khi ta nhìn đến thư tình cũng rất lạ, sau lại thấy thư nhà từ Lý gia gửi tới, lúc này mới biết tất cả đều là cảm tính an bài.