Lý Nhiên gãi đầu một cái:
- Chỉ là sư tôn quả thật rất ít đến Lạc Tuyết sơn...
Nếu như không có chuyện gấp, Lãnh Vô Yên hầu như sẽ không rời đỉnh La Sát.
Cho dù Lạc Tuyết sơn là nội môn chủ phong, số lần nàng tới được cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vì thế ngoại trừ chấp sự ở đỉnh La Sát, rất nhiều đệ tử nội môn đến nay đều không cơ hội thấy phong thái của nàng.
- Hừ.
Lãnh Vô Yên trợn mắt liếc hắn một cái, tức giận bất bình nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nói, bổn tọa còn không phải là vì...Khụ khụ, vì nhìn tu vi Thẩm Nịnh có bị lui sụt hay không!
- Ồ?
Lý Nhiên cau mày lại, tiến tới cười híp mắt nói:
- Mấy ngày không thấy, sư tôn không phải là muốn gặp đệ tử chứ?
Lãnh Vô Yên thoáng đỏm mặt, quay đầu qua nói:
- Nói bậy, bổn tọa không thèm nhớ ngươi đâu!
Có điều giọng nói nghe mềm nhũn, còn có chút ý tứ làm nũng và giận trách.
Nàng đúng là có chút nhớ Lý Nhiên.
Từ khi cho Thẩm Nịnh nghỉ ngơi, sau khi tên này trở về Lạc Tuyết sơn, Lý Nhiên cũng không có đi qua tẩm cung.
Điều này khiến lòng nàng có chút chua chát.
Không ngờ trước kia đều là chạy tới xem Thẩm Nịnh, chỉ là thuận tiện thăm mình mà thôi?
Nhưng lời này nàng cũng không tiện nói với Lý Nhiên, bằng không đối phương sẽ cười nói nàng ghen tuông với cả tiểu hài tử.
Ngay từ đầu, Lãnh Vô Yên là muốn chờ đối phương tìm đến mình.
Thế nhưng lâu lắm hắn cũng không tới, thật sự là có chút ngồi không yên, lúc này mới chủ động chạy tới Lạc Tuyết sơn xem thử tên Lý Nhiên này đến cùng đang làm cái gì.
- Ngươi chạy tới bộ phận bưu dịch làm cái gì?
Lãnh Vô Yên nghi ngờ nói:
- Là gửi tin cho Lý gia?
- Đệ tử chỉ là vừa lúc đi ngang qua, tới xem thử có thư nhà hay không mà thôi.
Lý Nhiên cười mỉa một tiếng, tay phải cầm bức thư lặng lẽ giấu ra đằng sau.
Hắn không dám sử dụng nhẫn trữ vật, mặc dù là từng tia sóng linh lực, khẳng định cũng không lừa gạt được cảm giác của đối phương.
Nhưng dù vậy, Lãnh Vô Yên vẫn bắt được vẻ mờ ám của hắn.
- Ngươi đang giấu cái gì đó?
Nàng cau mày. Thân thể Lý Nhiên cứng đờ, lắc đầu nói:
- Đệ tử không giấu gì hết...lời còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trên tay trống không, nháy mắt, ba phong thư đã đến tay Lãnh Vô Yên.
- Đây là thư nhà Lý gia gửi cho ngươi?
Lãnh Vô Yên đánh giá tín hàm, nói:
- Cái này có gì hay mà giấu giếm? Làm ra vẻ thần bí. Nói xong định mở ra xem.
Lý Nhiên vội vàng nói:
- Sư tôn, đó là chuyện riêng, ngươi, ngươi không thể xem!
Cái này cũng không phải thư nhà gì, mà là ba muội tử gửi thư tình tới!
Lỡ bị sư tôn phát hiện liền xong đời!
Lãnh Vô Yên bị phản ứng của hắn dọa sợ hết hồn, động tác cũng dừng lại.
- Riêng tư?
Nàng phục hồi tinh thần lại, tức giận trừng mắt nhìn Lý Nhiên:
- Ngươi tên nghịch đồ cái này, trước đây khi chui vào ổ chăn của bổn tọa, khi tắm chung với bổn tọa. Ngươi, ngươi làm sao không đề cập tới chuyện riêng tư?
- ...
Lý Nhiên giật giật yết hầu, dĩ nhiên vô lực phản bác.
- Hừ, bổn tọa còn lười xem!
Lãnh Vô Yên chu cái miệng nhỏ nhắn, giơ tay lên muốn ném tín hàm cho hắn.
Tuy trong lòng có chút ủy khuất, nhưng nếu Lý Nhiên đã nói là riêng tư, nàng cảm thấy cũng không cần tùy tiện lật xem.
- Sư tôn nói đúng, xác thực không có gì hay để nhìn.
Lý Nhiên thấy thế thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đưa tay nhận lấy.
Thế nhưng tay Lãnh Vô Yên mới đưa đến phân nửa, đột nhiên lại rụt trở về.
Nàng hơi nhíu mày đưa thư lên mũi, cái mũi xinh xắn thở giật giật, dường như chó nhỏ ngửi mùi trên lá thư.
- Cái mùi này...Rõ ràng là mùi nữ nhi, chẳng lẽ cha ngươi còn có sở thích đặc biệt này?
- ...
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn thấy hắn có biểu tình cổ quái, lại ngửi mùi hương trên một tờ giấy, dù Lãnh Vô Yên phản ứng chậm nữa, cũng biết trên mấy phong thơ c này ó mờ ám.
Nàng không để ý tới cái gì riêng tư hay không, trực tiếp mở giấy viết thư ra xem.
Lý Nhiên đỡ trán, thở dài một tiếng bất lực.
- Xong...
...
Nhìn chữ viết trên tờ giấy xinh đẹp, hai tay Lãnh Vô Yên nhẹ nhàng run rẩy, trên gò má xinh đẹp lạnh lùng.
Trong thơ này chữ viết xinh đẹp, dùng từ uyển chuyển, tình ý tràn đầy!
Giống như một cô vợ nhỏ đang nhớ nhung chồng mình.
Hèn gì Lý Nhiên khẩn trương như vậy, sợ bị nàng nhìn thấy, thì ra không phải thư nhà mà là thư tình từ Vô Ương Thành gửi tới!
- Nghịch đồ!
Giọng nói Lãnh Vô Yên hình như rít ra từ trong kẽ răng.
Lý Nhiên lau mồ hôi lạnh, hoảng hốt vội nói:
- Sư tôn, ngươi nghe ta giải thích!
- Ngươi còn gì để giải thích?
Lãnh Vô Yên lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ phong thư này không phải viết cho ngươi?
- Phải.
Lý Nhiên cúi thấp đầu xuống.
Lãnh Vô Yên nhìn về phía lạc khoản thư tín, cau mày nói:
- Cẩm Vân An Ức ? Tên này có chút xa lạ? Cô gái này là ai?
Lý Nhiên biết không dối gạt được, bất đắc dĩ nói:
- Là Cẩm Vân công chúa của Thịnh tộc...
Lãnh Vô Yên sửng sốt một chút, sau đó cắn răng nói:
- Tốt, bổn tọa nói ngươi làm sao đòi đi Vô Ương Thành, trì hoãn lâu như vậy vẫn chưa trở lại, vốn là thông đồng với công chúa Thịnh tộc!